Tiểu Nông Nữ Lánh Nạn, Mỹ Vị Sơn Hào Nuôi Sống Cả Nhà - Chương 58: Giải quyết
Cập nhật lúc: 2025-10-03 03:29:26
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chúng đào nhiều củ mài như , nhất thời cách nào mang hết xuống núi .” Hoàng Tuyết Thảo đống củ mài đất, buổi sáng bọn họ chỉ mới đào một mảnh đất nhỏ mà ba bốn trăm cân, nếu đào hết bộ...
Hoàng Tuyết Thảo dám tưởng tượng.
“Lão Tứ, lát nữa con gọi cha và Tam ca con tới, cùng giúp mang đồ về nhà.”
Mặc dù hiếm lên núi , nhưng để đồ vật ở đây, Hoàng Tuyết Thảo vẫn yên tâm.
“Vâng, con ngay đây.”
Nói , Ứng Song Trúc quản mệt nhọc, vác một cái gùi lên lưng và thẳng xuống núi.
Sau khi rời , Ứng Thanh Từ đầu Ứng Thanh Hạo, thấy tiểu đang tự bận rộn một ở một bên, đang gì.
“Tiểu Thất?”
“A tỷ.”
Nghe thấy tiếng Ứng Thanh Từ, Ứng Thanh Hạo xoay , tiếp theo, một khuôn mặt lấm lem như mèo hoa xuất hiện mắt nàng.
Nàng bật .
“Tiểu Thất, thế ? Mặt mũi lấm lem cả.”
Ứng Thanh Từ lấy khăn tay , lau mặt cho .
“A tỷ, cho ~”
Ứng Thanh Hạo vươn tay, đưa thứ tìm cho Ứng Thanh Từ, : “Ăn —”
Nghe , Ứng Thanh Từ vô thức cúi đầu , chỉ thấy trong tay Ứng Thanh Hạo là mấy quả nhỏ đỏ tươi.
Hình dạng giống quả dâu tằm, nhưng Ứng Thanh Từ nhận đây là quả mâm xôi dại.
Nó còn gọi là phúc bồn tử, là một loại trái cây, nhưng nó còn một công dụng khác, đó là dùng để ủ rượu.
Trước nàng đến đây hề phát hiện mâm xôi, ngờ dẫn Ứng Thanh Hạo cùng, mang đến cho nàng một niềm bất ngờ lớn đến thế.
“Tiểu Thất, tự ý hái trái cây? Không ăn lung tung đấy chứ?”
Thấy trái cây dại trong tay Ứng Thanh Hạo, sắc mặt Hoàng Tuyết Thảo lập tức sa sầm, sợ ăn bừa bãi ở đây.
“Không ạ, cho, A tỷ ~”
Ứng Thanh Hạo ngoan ngoãn lắc đầu, vươn tay , kiên quyết đưa tay đến mặt Ứng Thanh Từ.
“Tiểu Thất, thể cho A tỷ , những quả hái ở ?”
“Sao thế, cháu cưng, trái cây dại vấn đề gì ?” Hoàng Tuyết Thảo căng thẳng, đồ trong núi bọn họ nhiều thứ nhận , đừng là độc đấy nhé?
“Không , Nãi, đây là một loại quả thể ăn ...”
Nàng còn xong, Ứng Thanh Gia bên cạnh trực tiếp lên tiếng: “Có thể ăn ư? Tiểu Thất cho Nhị ca một quả !”
Ứng Thanh Hạo liếc Nhị ca , ánh mắt từ chối, : “Cho, A tỷ.”
“Hây, cái thằng nhóc !” Ứng Thanh Gia mắng , nhân lúc chú ý, trực tiếp lấy một quả từ lưng, nhét miệng.
Chỉ là, kịp khoe khoang, cả khuôn mặt nhăn , “Muội , quả thật sự ăn ư? Chua quá trời!”
“Nhị ca, cái gọi là mâm xôi, cũng thể gọi là phúc bồn tử. Loại quả vị chua, chỉ khi chín mới vị ngọt, nó thích hợp để ủ rượu.”
Ứng Thanh Từ vẻ mặt , lắc đầu.
Ứng Thanh Gia cảm thấy răng như rụng cả vì chua, tê dại, thốt nên lời.
“Ủ rượu ư?” Hoàng Tuyết Thảo nghi hoặc thứ trong tay Ứng Thanh Từ một cái, “Cháu cưng, thứ thể ủ rượu ?”
Tuy bà uống rượu, nhưng cũng từng thấy rượu, song từng trái cây thể ủ thành rượu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-nong-nu-lanh-nan-my-vi-son-hao-nuoi-song-ca-nha/chuong-58-giai-quyet.html.]
“Nãi, kỳ thực nhiều loại quả đều thể ủ rượu, chỉ là rượu ủ gọi là quả tửu (rượu trái cây). Quả tửu khá ôn hòa, nữ giới cũng thể uống, hơn nữa, dùng quả tửu thích hợp còn thể dưỡng .”
Ứng Thanh Từ kiên nhẫn giải thích, Hoàng Tuyết Thảo và Ứng Thanh Gia xong liên tục kinh ngạc.
Không ngờ, trong rượu nhiều kiến thức như , đồng thời cũng cảm thán, thật nhiều.
“Tiểu Thất, thể cho A tỷ , những quả hái ở ?” Ứng Thanh Từ nửa quỳ xuống, mắt thẳng Ứng Thanh Hạo, dịu dàng hỏi.
“Bên đó ạ.”
Ứng Thanh Hạo giơ tay chỉ một hướng, Ứng Thanh Từ theo hướng tay chỉ, ở đó một tầng cây bụi rậm rạp, che khuất, phía một trống đủ lớn bằng hình Ứng Thanh Hạo.
Hắn thể chui qua khe hở đó mà ngoài, cũng gì lạ.
Tiến lên phía , Ứng Thanh Từ đưa tay vén lớp cây bụi mặt, để lộ nơi che khuất.
Bên là một sườn núi trũng thấp, nếu chú ý thể sẽ rơi xuống.
Trong lòng nàng dâng lên từng đợt sợ hãi, nếu Ứng Thanh Hạo ngã xuống, hậu quả thể lường . May mắn là tầng cây bụi phía vặn chặn bước chân tiểu , chỉ đủ để với tới nhánh cây mâm xôi.
Phía sườn núi, một mảnh nhỏ cây mâm xôi đang bò sát mặt đất, bằng mắt thường thấy một mảng đỏ rực. Những quả Ứng Thanh Hạo hái chắc là mọc nửa dây leo đang phát triển thuận lợi .
Phát hiện mâm xôi là một niềm vui bất ngờ.
Đang suy nghĩ, phía truyền đến tiếng bước chân, Ứng Thanh Từ , liền thấy Ứng Song Trúc dẫn theo Ứng Vượng Trụ và Ứng Song Tùng đang về phía .
Sau lưng Ứng Song Trúc còn đeo một chiếc gùi trống, đủ để đựng củ mài mặt đất.
Ứng Vượng Trụ và Ứng Song Tùng Ứng Song Trúc gọi lên núi một cách vội vã, giờ thấy củ mài trong gùi đất, ai nấy đều ngây .
“ đào nhiều củ mài như chi?”
“Đương nhiên là để bán chứ .” Hoàng Tuyết Thảo lườm bọn họ một cái, đào nốt củ mài còn đất lên.
“... Bán?”
Ứng Vượng Trụ mơ hồ, liên quan đến việc buôn bán nữa ?
“Cháu cưng , cái là Trung dược, thể đem đến tiệm t.h.u.ố.c bán.”
“Trung dược? Bán?”
Ứng Vượng Trụ chợt nín thở, tức là, những thứ đất thể đổi thành tiền bạc ?
“Vậy chúng mau chóng mang về. Lão Tam, con cùng Lão Tứ đào thêm ít nữa.”
Nói , ông cũng định bắt tay , Ứng Thanh Từ vội vàng giơ tay ngăn , “Gia, đừng vội, chúng cứ bán . Nếu họ cần lượng lớn củ mài, chúng thể tiếp tục đào.”
“Được, .”
Ứng Vượng Trụ liên tục gật đầu, gia đình vốn thiếu hụt , nếu nhờ tiền Tiểu Lục đưa về, e rằng bây giờ bọn họ ngay cả đất hoang cũng mua nổi.
Hiện tại lời Ứng Thanh Từ , Ứng Vượng Trụ còn thể từ chối.
Mang tất cả củ mài về nhà, lúc gần trưa. Từng sọt củ mài đặt trong sân, để tránh phơi nắng hư hỏng, Hoàng Tuyết Thảo còn đặc biệt chuyển chúng đến chỗ râm mát.
Bữa trưa của họ cũng là củ mài, củ mài xào thanh đạm. Hoàng Tuyết Thảo nấu một nồi cơm trắng thơm lừng, nhưng trong đó vẫn thấy lẫn gạo lứt.
Bà nỡ dùng hết gạo trắng, nên trộn lẫn với gạo lứt, cũng coi như đỡ thèm.
Ngoài , Ứng Thanh Từ lấy rau xanh mang về từ nhà thôn trưởng , một món rau xào. Ở đây ớt gia vị tương tự, nên những thứ nàng thể dùng khá ít, hương vị tuy còn thiếu một chút nhưng so với những món họ từng ăn đây thì ngon hơn nhiều.
Một bàn thức ăn, tuy nhiều dầu mỡ nhưng cả nhà ăn uống vô cùng thỏa mãn.
“Tài nghệ của quả thật quá tuyệt vời, cảm thấy, ăn món , còn thể ăn thêm một bát cơm lớn nữa!”
Ứng Thanh Gia chút kiêng dè khen ngợi.