Tiểu Nông Nữ Lánh Nạn, Mỹ Vị Sơn Hào Nuôi Sống Cả Nhà - Chương 112: Vết Máu

Cập nhật lúc: 2025-10-04 02:39:57
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Mọi hãy nâng cao cảnh giác!”

Uông Tứ Hải sắc mặt biến đổi, tiếng kêu , chẳng lẽ là dã thú?

ông vội vàng đến chỗ Ứng Thanh Từ, vị mà vị đại nhân đích chỉ định bảo vệ, hơn nữa, nàng ngoài cũng là vì ông, dù thế nào nữa, ông cũng đảm bảo an nguy cho nàng.

“Bạch Hằng, chuyện gì ?”

“Hẳn là mãnh thú từ sâu trong núi, nơi tuy còn cách khu vực bên trong một đoạn, nhưng cũng thể đảm bảo chúng sẽ ngoài hoạt động.”

Bạch Hằng là một bổ khoái, vẫn khả năng nhận nguy hiểm xung quanh.

“Mọi hãy lên cây , đợi đến khi trời sáng hẵng quyết định.”

Bây giờ trời vẫn còn tối, bọn họ thể rõ đường , chi bằng ở chỗ cũ, như cũng thể giảm bớt những phiền phức cần thiết.

“Ứng cô nương, nàng...”

Bạch Hằng Ứng Thanh Từ mặt, chút ngượng nghịu, đối phương tuy lớn nhưng dù cũng là nữ tử, thể tùy tiện ôm nàng ?

Ứng Thanh Từ liếc một cái, xoay , trực tiếp leo lên cây.

Bạch Hằng: ...

Hóa là do nghĩ nhiều .

Tuy nhiên, nhớ dáng vẻ nhanh nhẹn trèo cây của Ứng Thanh Từ, trong mắt Bạch Hằng lóe lên tia kinh ngạc, đây là tư thái mà một cô gái bình thường nên ?

Leo cây cũng nhanh nhẹn đến ư?

giờ phút hiển nhiên lúc để nghĩ những chuyện , đến bên cạnh Uông Tứ Hải, “Đại nhân, đắc tội .”

Nói xong, mang theo Uông Tứ Hải tìm một cây hạt dẻ gần nhất, phi đáp xuống cây.

Uông Tứ Hải suýt chút nữa sợ hãi kêu thành tiếng, nhưng nghĩ đến cảnh hiện tại, đành bịt chặt miệng .

Sau đó lâu, bọn họ thấy tiếng sột soạt gốc cây, giống như tiếng dã thú .

Bọn họ căng thẳng nín thở, sợ kinh động đến bầy dã thú rõ tên phía .

May mắn , bầy dã thú đó dừng quá lâu, nếu , họ thật sự thể trụ nổi, dù , khứu giác của một dã thú cực kỳ nhạy bén.

Mãi đến khi trời sáng, cây mới thả lỏng, căng thẳng suốt thời gian dài như , bọn họ cảm thấy cơ thể đều cứng đờ.

“Mọi khoan hãy động, xuống thăm dò một chút.”

Nói xong, Bạch Hằng nhảy từ cây xuống, quan sát xung quanh một hồi, phát hiện dấu vết của dã thú nào khác, lúc mới thở phào nhẹ nhõm.

“Được , xuống .”

Ứng Thanh Từ nhảy xuống , đó là các bổ khoái khác, Uông Tứ Hải cũng nhờ sự giúp đỡ của bổ khoái mà xuống khỏi cây.

Hắn cũng thấy những dấu chân xung quanh, hiển nhiên là do bầy dã thú đêm qua để , lẽ chúng ngửi thấy thở xa lạ ở đây, nên mới tìm đến hướng .

Chỉ là tìm thấy , nên chúng rời .

“Uông đại nhân, chúng bây giờ cần nhanh chóng xuống núi, những dấu chân là của sói.”

“Sói?!”

“Ừm, hơn nữa, chỉ một con.”

Uông Tứ Hải kinh hãi biến sắc, ông từng một ngọn núi sói, nhưng bao giờ nghĩ rằng họ núi thể gặp sói, còn chỉ một mà là cả một bầy.

Nếu tiếng gầm giữa đêm khuya , bọn họ thể nào tránh cuộc tấn công của bầy sói.

Bầy sói, tốc độ nhanh, khát m.á.u hung ác, dựa bọn họ, căn bản cách nào chống cự .

“Về phần những hạt dẻ , chỉ thể vài ngày nữa hái.”

Vì bầy sói xuất hiện, trong thời gian ngắn chúng sẽ rời , vì an , chỉ thể chờ một thời gian nữa lấy hạt dẻ còn .

Uông Tứ Hải trầm ngâm một lát, nặng nề gật đầu.

“Hiện tại chỉ thể như .”

, an nguy tính mạng của cũng vô cùng quan trọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-nong-nu-lanh-nan-my-vi-son-hao-nuoi-song-ca-nha/chuong-112-vet-mau.html.]

“Được, lập tức khởi hành xuống núi.”

“Tuân lệnh!”

Bạch Hằng dẫn vác bộ hạt dẻ thu thập hôm qua lên vai, tuy chỉ thu thập nửa ngày, nhưng đoàn họ cũng thu ít nhất cả ngàn cân hạt dẻ.

Trên đường , bọn họ thể thấy những dấu chân sâu cạn mặt đất, hiển nhiên, bầy sói theo hướng , mà là hướng khác.

Chỉ là...

Na Lan Nhan mặt đất cách đó xa, nhíu mày thật sâu.

“Đó là... vết máu?”

Bạch Hằng phía dò đường, tự nhiên cũng chú ý đến vết m.á.u bụi cỏ xa.

Đó là m.á.u của bọn họ, thì, là m.á.u của bầy dã thú qua đêm qua.

“Đại nhân, ở đây còn dấu chân khác!”

Nhìn những dấu chân mặt đất, là từ một hướng khác truyền đến.

, ngoài bầy sói , ở đây còn những mãnh thú khác.

Nhận thức , khiến sắc mặt Bạch Hằng đột biến, nhanh chóng đến bên cạnh Uông Tứ Hải, kể tất cả phát hiện của .

Ứng Thanh Từ , tiến lên vài bước, thoáng thấy dấu chân dày và to lớn mặt đất, mày nhíu thật sâu.

“Đây là dấu chân hổ?”

“Cái gì?!”

Lần phiền toái lớn , ngọn núi ngoài bầy sói, còn đại trùng (hổ).

“Vết m.á.u đất, của bầy sói, mà lẽ là của hổ.”

Hiển nhiên, con hổ đó hẳn thương, nên bầy sói nhắm đến, chạy trốn mãi, đến khu vực ngoại vi .

Uông Tứ Hải mặt mày trắng bệch, ai thể ngờ , chuyến của bọn họ xui xẻo đến thế? Không chỉ sói, mà còn hổ nữa ?

“Không , bây giờ chúng lập tức xuống núi!”

Chỉ hy vọng, bọn họ sẽ gặp con hổ đó, nếu tất cả bọn họ nhất định sẽ bỏ mạng tại đây.

Đương nhiên, cũng khả năng cứu, nhưng điều kiện tiên quyết là hy sinh ít .

Ứng Thanh Từ lắc đầu. “Uông đại nhân, chúng bây giờ con hổ đó đang ở , nếu gặp đường, hậu quả sẽ khôn lường.”

“Vậy đây?”

Uông Tứ Hải cũng , lúc , nếu trực tiếp xuống núi, thể sẽ gặp con hổ , nhưng bọn họ hiện tại còn đường lui.

“Phía rừng cây, Đại nhân, các vị hãy ẩn cây .”

“Ứng cô nương, nàng... nàng gì?”

Ý của Ứng Thanh Từ là bảo bọn họ ẩn nấp, còn nàng thì ?

“Ta thăm dò đường.”

“Không !” Uông Tứ Hải thề rằng, ông bao giờ thất thố như , gầm lên xong, ông lúng túng ho nhẹ một tiếng: “Không , Ứng cô nương, quá nguy hiểm, nếu nàng xảy chuyện, ăn với gia đình nàng.”

Và cả vị đại nhân nữa.

“Uông đại nhân, ngươi yên tâm, khả năng tự bảo vệ , ngươi cần lo lắng, sẽ sớm trở về.”

Nói xong Ứng Thanh Từ liền rời , giọng truyền tới: “Bạch bổ khoái, ngươi bảo vệ Uông đại nhân.”

“Ứng cô nương!”

Chỉ tiếc là ảnh Ứng Thanh Từ cực kỳ nhanh.

Ứng Thanh Từ đưa quyết định là hành động liều lĩnh, mà là phương pháp an nhất, nếu nàng , những khác gặp hổ phần lớn sẽ chết, nhưng nàng gian, nếu phát hiện, thể tự thoát hiểm.

Uông Tứ Hải là một quan chức , thể chết, hơn nữa, nếu chỉ một nàng sống sót trở về, đến lúc đó sẽ phiền phức, cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ một biện pháp .

Nàng một ngoài, tìm kiếm con đường an nhất.

 

Loading...