Tiểu Nông Nữ Lánh Nạn, Mỹ Vị Sơn Hào Nuôi Sống Cả Nhà - Chương 110: Hạt Dẻ

Cập nhật lúc: 2025-10-04 02:06:33
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ một hạt, nhưng cũng chính hạt khiến mặt Ứng Thanh Từ nở nụ .

“Ứng cô nương, đây là vật gì?”

Bạch Hằng ở gần Ứng Thanh Từ, ngẩng đầu lên liền thấy nụ mặt Ứng Thanh Từ, lập tức ngẩn , hề lộ vẻ gì mà tiến lên một bước.

Ánh mắt y rơi vật nàng đang cầm trong tay, chút nghi hoặc nhíu mày.

Đây chỉ là một vật nhỏ bé, là thứ gì, Ứng cô nương vui mừng đến thế?

“Đây là hạt dẻ.”

“Hạt dẻ?”

Bạch Hằng còn kịp mở miệng, Uông Tứ Hải bên cạnh bước tới, mặt mang theo vẻ nghi hoặc. Bất chợt, trong đầu lóe lên tia sáng, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt nóng rực về phía Ứng Thanh Từ.

“Ứng cô nương, chẳng lẽ thứ thể chống đói?”

“Vâng.”

Ứng Thanh Từ gật đầu: "Tuy nhiên, hạt dẻ là do động vật nào mang tới đây, thể là của núi , cũng thể là từ nơi khác mang tới, cho nên, Uông đại nhân, tạm thời vẫn là nên quá kích động thì hơn.”

“Ừm.” Uông Tứ Hải gật đầu, nhưng nụ mặt thể che giấu , vội vàng căn dặn bên cạnh: “Mau mau tìm theo vật trong tay Ứng cô nương.”

“Rõ!”

Bạch Hằng và những khác nhận lệnh định tìm, nhưng Ứng Thanh Từ gọi .

“Bạch bộ đầu, xin đợi một chút.”

“Cô nương?”

Ứng Thanh Từ mỉm , mới mở lời giải thích: “Hạt dẻ lẽ trông khác so với những gì các ngươi tưởng tượng, cho nên, lúc tìm kiếm chú ý một chút.”

“Được.”

“Hạt dẻ khô sẽ màu nâu, còn hạt dẻ khô thì bên ngoài màu xanh lục. Ngoài , vỏ ngoài của nó nhiều gai nhọn, thể tùy tiện dùng tay mà cầm, bằng sẽ thương...”

“Được, rõ.”

Bạch Hằng chấn động trong lòng, còn loại thực vật như thế , nếu là , bọn họ tuyệt đối sẽ để mắt tới.

Chỉ là, dù kinh ngạc nhưng y thể hiện ngoài, khi cáo từ Ứng Thanh Từ, y lập tức rời .

Uông Tứ Hải đưa tay xoa cằm, ánh mắt dừng Ứng Thanh Từ xa, đáy mắt xẹt qua một tia u quang.

Quả hổ là vị đại nhân để mắt tới, chỉ riêng bằng khí phách và học thức của nàng, cũng đủ để áp đảo ít quý nữ Kinh đô .

Mọi đều cẩn thận tìm kiếm, nửa canh giờ khi tìm quanh khu vực gần đó, họ phát hiện dấu vết của hạt dẻ ở một nơi bên trong núi. Bạch Hằng vội vàng chạy thông báo cho Ứng Thanh Từ và những khác.

“Đại nhân, Ứng cô nương, bên phát hiện.”

Ứng Thanh Từ và Uông Tứ Hải , liền cất bước đến.

Vừa tới, Ứng Thanh Từ thấy một cây hạt dẻ cao lớn, đó kết đầy hạt dẻ, đất cũng rụng ít quả, trong mắt nàng ánh lên vẻ vui mừng.

, chính là cái !”

“Bạch bộ khoái, ngươi dẫn nhanh chóng tìm quanh khu vực nữa , xung quanh đây hẳn là còn những cây hạt dẻ khác.”

Dưới đất nhiều, hơn nữa, rải rác lộn xộn. Nàng tinh mắt phát hiện, sườn núi xa cũng sự xuất hiện của hạt dẻ.

Chắc hẳn bên cũng cây hạt dẻ.

Quả nhiên, Bạch Hằng tới đó lâu vẫy tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-nong-nu-lanh-nan-my-vi-son-hao-nuoi-song-ca-nha/chuong-110-hat-de.html.]

“Ứng cô nương, sườn núi bên cả một khu rừng hạt dẻ lớn!”

Vừa , y kích động về.

Trong mắt Ứng Thanh Từ xẹt qua vẻ mừng rỡ.

“Tốt quá , như sẽ còn thiếu lương thực nữa.” Uông Tứ Hải cũng kích động tại chỗ một vòng.

Ứng Thanh Từ thì nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, ánh mắt bọn họ: “Lúc lấy hạt dẻ chú ý để thương tay. Gai vỏ nó vô cùng cứng, chỉ cần sơ suất một chút là sẽ đ.â.m tay.”

“Lúc lấy thể dùng chân giẫm lên vỏ ngoài của chúng, hoặc dùng gậy gỗ tách vỏ ngoài hạt dẻ , lấy quả bên trong.”

Một đám bộ khoái chăm chú lắng .

Nếu bọn họ còn chút ý kiến trong lòng vì dẫn theo Ứng Thanh Từ, thì, khi bọn họ ăn xong thịt khô của nàng, và thấy bản lĩnh của nàng, giờ đây họ chỉ còn sự kính phục.

Bộ khoái cũng là , ít trong họ nhà cũng ruộng, tầm quan trọng của những hạt dẻ đối với bách tính bình thường.

Hiện tại Ứng Thanh Từ tìm thấy thứ , nếu lan truyền ngoài, bách tính , khi thật sự lương thực, cũng thể tìm thấy những thứ để lấp đầy cái bụng, đến nỗi c.h.ế.t đói.

Trong lúc chuyện, Ứng Thanh Từ quanh khu vực lân cận.

Nơi mọc phần lớn là cây hạt dẻ, cây lớn, cũng cây nhỏ, nhưng cho dù là cây nhỏ, đó cũng kết ít hạt dẻ.

Đối với những cây hạt dẻ niên đại lâu năm hơn, hạt dẻ kết cây cũng nhiều hơn.

Tính theo lượng , xem những nạn dân trong thời gian sẽ đói bụng nữa, còn về , vẫn xem Uông đại nhân sắp xếp .

Nàng tìm một nơi thoáng đãng, xuống đất dọn dẹp vỏ hạt dẻ. Nhân lúc khác chú ý, dọn dẹp, nàng nhét một phần hạt dẻ gian của .

Thậm chí, nàng còn đào một cây hạt dẻ con mới nhú mầm ở bên cạnh.

nàng nhanh như chớp đưa gian của , thời gian nàng sẽ đó trồng xuống.

Bận rộn suốt nửa buổi, trong giỏ đeo lưng của nàng cũng ít hạt dẻ, trong gian thì càng chất thành một đống nhỏ. Nàng sắc trời, dần dần tối sầm, nàng tìm một nơi thoáng đãng xuống.

“Uông đại nhân, hiện giờ trời tối dần, nơi vẫn coi là thâm sơn nội vi, hẳn là sẽ dã thú xuất hiện, nhưng cũng thể lơ là.”

Núi Thanh Dương thôn mãnh thú xuất hiện, điểm hầu như ai ở Nam Ninh Phủ cũng đều , cũng chính vì , lên núi giảm nhiều.

Hiện tại, bọn họ cũng đang ở núi, mặc dù từng thấy động tĩnh gì ở phía , nhưng vì an tính mạng, bọn họ thể phòng sớm.

Uông Tứ Hải trầm ngâm một lát, gật đầu: “Bạch Hằng, lát nữa bảo đề cao cảnh giác.”

“Rõ!”

Bọn họ tối nay chắc chắn là thể về , đây qua đêm, Ứng Thanh Từ vui vẻ chấp nhận. Bên , Bạch Hằng nhóm lửa, gọi nàng một tiếng.

“Ứng cô nương, qua đây sưởi ấm .”

Mặc dù ban ngày oi bức, nhưng hiện tại là ban đêm, khí lạnh trong núi khá đậm đặc, nếu lửa, dễ cảm lạnh.

“Vậy thì , hôm nay chúng tìm thấy nhiều hạt dẻ như , lát nữa hãy nướng một ít hạt dẻ ăn .”

“Vậy còn gì bằng.”

Mặc dù tìm thấy hạt dẻ, nhưng cách chế biến nó. Hiện tại Ứng Thanh Từ tối nay sẽ ăn hạt dẻ nướng, y thể kích động chứ?

Ứng Thanh Từ dậy, chuẩn tìm một ít hạt dẻ qua xử lý ở bên cạnh, nhưng Bạch Hằng ngăn : “Ứng cô nương, nàng gì dặn dò cứ với chúng .”

Ứng Thanh Từ nướng hạt dẻ cho họ ăn, một đám đại trượng phu như họ, thể chiếm chút tiện nghi nhỏ của Ứng Thanh Từ, yên ?

“Được.”

Ứng Thanh Từ từ chối, khối lượng công việc lớn, để họ cũng : “Vậy các ngươi nhặt một ít hạt dẻ còn vỏ .”

“Hạt dẻ kỳ thực nhiều cách ăn, nhưng phổ biến nhất là luộc, hoặc khi nước, thể nướng ăn...”

Loading...