Tiểu Nông Nữ Lánh Nạn, Mỹ Vị Sơn Hào Nuôi Sống Cả Nhà - Chương 109: Phát Hiện Mới

Cập nhật lúc: 2025-10-04 02:06:32
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên ngọn núi phía Hậu Dương thôn, quả thật ít rau dại thể ăn . So với núi Thanh Dương thôn, chủng loại rau dại ngọn núi dường như phong phú hơn.

Chưa tới một canh giờ, bọn họ tìm thấy bảy tám loại rau dại thể dùng ngọn núi ở khu vực ngoại vi .

“Không ngờ núi nhiều rau dại thể ăn đến .”

Bạch Hằng theo bên cạnh Uông Tứ Hải, những lời bọn họ , Bạch Hằng cũng thấy một ít.

“Tài nguyên núi vô cùng phong phú, chỉ cần kỹ xảo, kỳ thực bách tính sống nương tựa núi đa phần đều c.h.ế.t đói .”

Nói đến đây, Ứng Thanh Từ dừng một chút, tiếp tục : “Có lúc, 'cho con cá bằng dạy họ cách câu cá', như , mới thể giúp đỡ những nạn dân đến mức độ lớn nhất.”

Giống như, cho nạn dân một bữa cơm, họ sẽ tiếp tục mong chờ những bữa cơm tiếp theo, mà quên mất rằng khi chạy nạn, họ cũng là những nông phu thể trồng trọt.

Cho họ sự an , họ sẽ quên cảm giác từng bôn ba lao động vì cuộc sống, cũng tăng thêm tính lười biếng của họ.

Cho nên, cho con cá bằng dạy họ cách câu cá.

Uông Tứ Hải xong lời của Ứng Thanh Từ, thể đột nhiên thẳng dậy, lời của Ứng Thanh Từ khiến ông lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

“Cô nương .”

Trước đây, ông vẫn luôn nghĩ để an trí những nạn dân , để họ đói bụng, nhưng quên mất rằng, dù lương thực cứu trợ chăng nữa, họ vẫn tự sinh sống.

Nếu để họ quen với việc tiếp nhận sự trợ cấp của quan phủ, thì, đối với tương lai của họ, đó là tin tức lành gì.

Hiện tại, quan phủ thể trợ cấp thích đáng, nhưng quả thực cũng thể bữa nào cũng do quan phủ cung cấp.

“Dĩ nhiên , Uông đại nhân, đây chỉ là ý kiến cá nhân của , ngài đừng để tâm.”

Không hiểu vì , Ứng Thanh Từ luôn cảm thấy Uông Tứ Hải mặt nàng... dường như lúc nào cũng phần... thận trọng?

Là ảo giác của nàng chăng?

Chẳng lẽ, là vì?

Nàng liếc Uông Tứ Hải một cái, thêm nữa, ánh mắt đảo quanh một vòng, khi ánh mắt lướt qua một thực vật khô héo xa, bước chân Ứng Thanh Từ khựng .

Ở đó mọc lên một cây thực vật đang cận kề cái chết, nàng tiến lên một cái, phần của cây khô héo, chỉ còn phần rễ vẫn ẩn chứa chút sinh cơ, nhưng cũng vô cùng yếu ớt.

“Ứng cô nương, cây cũng thể ăn ?” Bạch Hằng thấy Ứng Thanh Từ một cây thực vật sắp chết, khỏi nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu, “ mà, cây sắp c.h.ế.t mà?”

“Đây là thực vật thể ăn , mà là một loài hoa dại.” Vừa , Ứng Thanh Từ lấy cái xẻng nhỏ khỏi chiếc giỏ đeo lưng, cẩn thận đào bộ cây lên. Ở nơi khác thấy, nàng truyền cho nó một chút Sinh chi tinh khí.

“Ta mang về, xem xem liệu thể cứu sống nó .”

Bạch Hằng nàng một cái đầy vẻ tán thưởng, quả là một cô nương nhân hậu xinh .

Nếu đổi khác, chỉ riêng yêu cầu lên núi thôi e rằng từ chối, Ứng cô nương thật đáng để bọn họ kính phục.

Mặc dù hiện tại nó đang nửa sống nửa chết, nhưng vẻ ngoài của nó, lá dài hình bầu dục, cành lá sum suê, hoa dày đặc, dẫu khô héo, vẫn thể loáng thoáng nhận .

Cây thực vật sắp c.h.ế.t , hẳn là Kiến Lan, cùng với Đâu Lan (Lan hài) mà nàng cứu đều thuộc loại thực vật quý hiếm, và đều là họ Lan.

Cất cây Kiến Lan , Ứng Thanh Từ theo , tiếp tục tiến sâu trong núi.

Trong núi xanh tươi um tùm, cây cối cao vút trời xanh, chỉ thỉnh thoảng điểm xuyết chút màu vàng khô héo. Gió nhẹ thổi qua, lá cây xào xạc, cuốn theo lớp lớp lá rụng mặt đất.

Ánh dương xuyên qua ngọn cây, lọt khe hở trong rừng, rải xuống mặt đất, loang lổ rực rỡ. Đám bộ khoái bên cạnh mệt đến thở dốc.

“Đại nhân, sâu trong nữa sẽ là thâm sơn.”

Trong mắt Uông Tứ Hải cũng mang theo sự sốt ruột. Mặc dù đường gặp ít thực vật, nhưng vẫn thấy dấu vết của lương thực thực sự thể lấp đầy cái bụng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-nong-nu-lanh-nan-my-vi-son-hao-nuoi-song-ca-nha/chuong-109-phat-hien-moi.html.]

“Đại nhân, cũng đều mệt , là nghỉ ngơi một lát tiếp tục lên đường?”

Bạch Hằng quanh, đám bộ khoái đều mệt đến vã mồ hôi, cần đến họ, hiện tại chính y cũng cảm thấy chút khô miệng khát nước.

“Được, nghỉ ngơi một chút , bổ sung thể lực.”

Uông Tứ Hải qua, bọn họ tìm kiếm núi cả buổi sáng, hiện giờ nhất định đều mệt mỏi.

Ứng Thanh Từ gật đầu, lấy thức ăn mang theo từ trong giỏ đeo lưng, nhưng ánh mắt vẫn ngừng quét xung quanh.

“Đại nhân, ngài dùng .” Bạch Hằng tiến lên, đưa một chiếc bánh cho Uông Tứ Hải. Uông Tứ Hải đưa tay nhận lấy, nhưng ánh mắt ông dừng miếng thịt khô trong tay Ứng Thanh Từ...

Rõ ràng đó là một miếng thịt khô đỗi bình thường, nhưng hiểu , khi thấy thứ trong tay Ứng Thanh Từ, ông nhớ đến bữa tiệc Tân gia ăn ở nhà họ Ứng đó. Những món ăn tuy giản dị, nhưng khiến nhớ mãi thôi.

Ứng Thanh Từ tri giác với ngoại cảnh vô cùng nhạy bén, tự nhiên chú ý đến ánh mắt của Uông Tứ Hải, động tác tay nàng khựng .

“Uông đại nhân, ngài dùng một chút ?”

Lời hỏi mất sự lễ độ.

“Vậy đa tạ Ứng cô nương.”

Uông Tứ Hải chút ngượng nghịu, nhưng cố nhịn một chút, cuối cùng vẫn kìm nén khao khát trong lòng.

Bạch Hằng kinh ngạc về điều , dù thì y cũng hiểu vị đại nhân nhà , từ đến nay bao giờ lấy của bách tính dù chỉ là một phần nhỏ, nhưng hiện tại...

“Bạch bộ khoái, chỗ còn một ít, ngươi cầm chia cho .”

Đã cho Uông Tứ Hải, những khác Ứng Thanh Từ cũng thể như thấy.

“Được, mặt bọn họ cảm tạ cô nương.”

“Ứng cô nương, thấy nàng dường như am hiểu về núi rừng, cũng như các loài thực vật thể ăn trong núi, chăng đây nàng thường xuyên lên núi?”

Ánh mắt Ứng Thanh Từ khẽ lóe lên, nguyên chủ đây quả thật gia đình cưng chiều, chút 'ngũ cốc bất phân', nhưng nàng nguyên chủ.

“Một phần là do những trong gia đình ảnh hưởng, phần khác là do lúc nhỏ gặp một lão giả ở chân núi, đó dạy cho .”

“Lão giả?”

“Vâng, vị lão giả đó lúc dường như đang ngang qua thôn , khéo chỉ đường cho đó, dạy dỗ vài ngày, đó để cho vài quyển sách rời .”

Uông Tứ Hải lộ vẻ nghi ngờ, nhưng cách tìm sơ hở, chỉ đành gật đầu, c.ắ.n một miếng thịt khô trong tay.

Thịt khô miệng, hương thơm lập tức tràn ngập khoang miệng . Quả nhiên, miếng thịt khô thất vọng.

Ngoài , các bộ khoái khác cũng ăn thịt khô do Bạch Hằng mang đến, lập tức hai mắt sáng rực.

“Đại ca, miếng thịt khô ngon quá mất!”

, đúng , dai thơm, còn mang theo chút vị ngọt...”

Bạch Hằng c.ắ.n một miếng, chút phức tạp vị đại nhân nhà một cái, ngờ, đại nhân cũng ngày ham ẩm thực lớn đến .

“Cái là Ứng cô nương cho chúng , tạ ơn thì tạ ơn Ứng cô nương.”

“Đa tạ Ứng cô nương!”

“Đa tạ!”

Ứng Thanh Từ mỉm với bọn họ, thêm gì.

Đột nhiên, ánh mắt nàng dừng đám cỏ xa. Nàng bước lên, vén đám cỏ , nhặt lên một hạt quả nhỏ bé ngả màu đen...

 

Loading...