Thương Ngày Xuân Đến Muộn - Chương 8 - Ngoại truyện

Cập nhật lúc: 2025-11-13 17:40:07
Lượt xem: 442

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngoại truyện 

 

Thuyền năm ngày, tới địa phận Ngô Quận.

 

Phụ cùng mẫu sớm đợi sẵn nơi bến đò.

 

Phụ ha hả tiến lên đón lấy hành lý trong tay Tạ Thanh Trì, mẫu thì rưng rưng nước mắt, đưa tay khẽ vuốt má :

 

"Ốm ... đúng, hình như còn béo hơn chứ."

 

Ta ngượng ngùng, dám là điểm tâm ở Quảng Lăng quá tinh xảo, khiến kiềm nổi miệng.

 

Mùa đông, thích hợp dùng lẩu.

 

Có thịt dê non, măng nếp, dưa muối mùa đông và đậu hũ.

 

Nồi lẩu sôi ùng ục, tỏa nóng, ăn một miếng liền ấm cả lòng.

 

Phụ rót ba chén rượu đông hương, từng chén một mời Tạ Thanh Trì:

 

"Uống nhiều một chút, rượu là do nhà tự ủ."

 

Tạ Thanh Trì từ chối, từng chén cạn sạch, mắt ánh lên sự chân thành:

 

"Cha cứ yên lòng, con nhất định sẽ chăm sóc A Anh chu đáo."

 

Phụ đặt tay lên tay , nghiêm túc lắc đầu:

 

"Nếu chỉ cần con chăm sóc, thì đúng là coi thường A Anh nhà . Làm phu thê, quý ở chỗ đồng tâm hiệp lực, tương trợ lẫn ."

 

Mẫu lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt:

 

"Đứa trẻ từ nhỏ nâng niu trong tay mà lớn. Vợ chồng quá mức che chở, khiến nó đời thấy . Ngày Nhị lang dám khinh rẻ A Anh, lòng đau như cắt. Nếu chẳng A Anh trong thư khen con đến nhường , nào nỡ để nó ở Quảng Lăng."

 

Dưới ánh đèn ấm áp, thấy hai bên tóc mai cha lốm đốm bạc, trong lòng khỏi dâng lên một nỗi xót xa.

 

Phụ chỉ cây quế ngoài cửa sổ:

 

"Con xem, cây mộc tê trồng lúc A Anh chào đời. Giờ thì cây lớn che bóng mát, mà nữ nhi lớn giữ ở bên . Khi xưa còn là một tiểu oa nhi, cứ tưởng thể nuôi nó thật lâu, thật lâu. Đại lang, chúng chẳng mong con công thành danh toại, chỉ mong con cùng A Anh sống an cả đời. Gia nghiệp của vợ chồng , trăm năm đều là của hai đứa."

 

Nghe phụ chuyện buồn bã, mẫu vội chuyển đề tài, móc hai phong bao lì xì:

 

"Chàng bậy bạ gì với con cái thế? Thanh Trì, đây coi như tiền mừng tuổi bù cho hai đứa. Nghe A Anh con ít khi ở nhà ăn Tết, về Ngô Quận, cha đều sẽ bù cho con."

 

Tạ Thanh Trì vội vàng đẩy : "Con với A Anh thành gia thất, thể nhận."

 

Cha đầy yêu thương:

 

"Thành , vẫn là hài tử của chúng . Tiền mừng tuổi, năm nào cũng cho."

 

Thấy Tạ Thanh Trì im lặng, mẫu gặng hỏi đôi câu mới , từ mười bốn tuổi tiếp quản thương vụ trong nhà, từ đó ít về nhà ăn Tết, cũng lâu lắm nhận tiền mừng tuổi.

 

Cha , ánh mắt tràn đầy thương xót.

 

Ta thì khách khí chút nào, nhận cả hai phong bao, hì hì nhét lòng:

 

"Tạ ơn phụ , tạ ơn mẫu ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ngay-xuan-den-muon/chuong-8-ngoai-truyen.html.]

Mẫu giơ tay điểm một cái lên trán :

 

"Con dám chiếm luôn phần của Thanh Trì, xem trở về đ.á.n.h cho mấy cái !”

 

Chiếm thì chứ, Tạ Thanh Trì còn lâu mới mách .

 

Chàng hiền hòa, chẳng tính toán với : "Vậy thì A Anh giữ giùm nhé."

 

Phụ nhịn phá lên:

 

"Thanh Trì, con từng câu , ch.ó giữ ổ giữ bánh bao. A Anh nhà tiền mừng tuổi là chạy mua đồ ăn, mua pháo, đợi tới Tết Nguyên Tiêu sờ túi, thì ngay cả tiền mua đèn hoa đăng cũng chẳng còn."

 

Gia đình quây quần, ánh đèn ấm cúng.

 

Ta cam lòng để cha chỉ nhắc đến mấy chuyện ngốc nghếch hồi nhỏ của :

 

"Tạ Thanh Trì, kể thêm cho chuyện hồi nhỏ của ."

 

Tạ Thanh Trì nhắc đến dĩ vãng, giọng điệu nhàn nhạt.

 

Lúc nhỏ cũng ham chơi như , tiền mừng tuổi, pháo đèn hoa đăng xinh .

Hồng Trần Vô Định

 

nếu Tiểu Tạ Thanh Từ – nhỏ hơn một tuổi – trúng phần của , thì cha bảo nhường .

 

Nhường nhiều , dù pháo hoa vui, đèn hoa , cũng chẳng còn thích nữa.

 

Giống như cái vườn ở, nếu trang trí quá khác đoạt , sẽ thấy đau lòng.

 

Thà để nó hoang phế từ đầu.

 

Chàng kể nhẹ, như thể là chuyện của khác.

 

ba đôi mắt rưng rưng, rốt cuộc cũng vẻ nữa:

 

"Không… đến nỗi đáng thương như , chỉ là cha yêu chiều như Nhị lang thôi."

 

Thế nhưng cha nghĩ như .

 

Hai thật lòng thương tiếc Tạ Thanh Trì.

 

Liên tiếp mấy ngày, mâm cơm đều là những món ưa thích.

 

Mẫu còn len lén đưa cho tiền tiêu vặt, dặn dẫn mua pháo, mua đèn lồng năm xưa từng .

 

Phụ kéo uống rượu đến ngà ngà say, thậm chí còn tính chuyện sẽ đến Quảng Lăng, mà phân rõ trái.

 

Bữa cơm tối hôm , bát cơm đầy ắp thức ăn và ba đôi mắt trông mong tha thiết, Tạ Thanh Trì gì, chỉ là lúc đặt chén xuống, đôi mắt đỏ hoe.

 

Chàng , vì buồn, mà bởi rượu quá cay.

 

Không ai vạch trần lời .

 

Nữ nhi gả , dẫu cũng chẳng lâu.

 

Bến đò hôm tiễn, để lộ tâm tình muộn phiền, Tạ Thanh Trì khẽ nắm lấy tay :

 

"A Anh, đừng buồn. Rồi sẽ cách thôi."

 

Sẽ cách gì đây?

Loading...