Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 77

Cập nhật lúc: 2024-11-15 23:25:32
Lượt xem: 19

Bị quả cầu ánh sáng đánh trúng, hắn bị hất văng ra xa mấy mét, nặng nề đập vào tường của tầng hầm rồi vô lực rơi xuống.

Ánh sáng tựa như mưa kim bạc, đổ xuống trước mặt.

Kim Tòng Tuấn phun ra một ngụm máu, thở dốc dữ dội, trông vô cùng đáng thương.

Chiếc đồng hồ quả quýt chầm chậm rơi xuống lòng bàn tay đầy m.á.u của tôi.

Mặt kính đồng hồ vỡ vụn, kim đồng hồ đã ngừng di chuyển.

Tình trạng của tôi cũng chẳng khá hơn là bao.

Để phong ấn Kim Tòng Tuấn, tôi đã hút hết vận khí tích tụ suốt bao năm từ pháp khí, cũng cạn kiệt toàn bộ sức lực của mình.

Tôi lùi về sau vài bước, loạng choạng, cơn đau dữ dội lan từ đỉnh đầu xuống tay chân, tôi gần như không đứng vững.

Trong cơn chóng mặt, bên tai lại vang lên giọng nói dịu dàng như nước.

“A Đường. Khi em lớn lên, ta cưới em nhé?”

Kim Tòng Tuấn mãi mãi sẽ không biết, để được gặp hắn, tôi đã trả giá bao nhiêu, đã trải qua những gì.

Chỉ tiếc rằng, mọi hình dung về hắn đều chỉ là tôi tự mình đa tính.

Tôi vô lực ngã xuống mặt đất.

Vệt m.á.u loang lổ, phản chiếu gương mặt tái nhợt của tôi.

Khẽ nheo mắt lại, tôi để mặc suy nghĩ trôi xa.

Có lẽ, kiếp này, sẽ kết thúc như vậy thôi. Trông không mấy thể diện, nhưng rốt cuộc là một sự giải thoát.

Kiếp sau, tôi sẽ không nhớ những điều này nữa.

Khi ấy, tôi sẽ là người như thế nào?

Hy vọng là một người đừng quá bận tâm. Hy vọng là có chút đầu óc. Tốt nhất là...

Cánh cửa khóa chặt của hoa sảnh bị phá tung ra.

Chu Trấn toát mồ hôi, ánh mắt sắc bén.

Cậu ấy cầm chiếc xà beng, bước tới hai bước, quyết đoán giáng xuống phía sau đầu của Kim Tòng Tuấn.

Lúc này tôi mới phát hiện ra, Kim Tòng Tuấn vẫn chưa hoàn toàn bất tỉnh. Lúc này, hắn đang dồn hết sức, bò về phía tôi.

Lúc tôi gần như mất hết ý thức, hắn và tôi, chỉ cách nhau không đến nửa mét.

Bàn tay gầy guộc vươn về phía tôi, không rõ là muốn phản sát hay muốn xác nhận tôi vẫn ổn.

Xà beng giáng xuống phía sau đầu, Kim Tòng Tuấn phát ra một tiếng rên.

Chu Trấn vẫn không có ý định dừng tay, một tay nắm chặt lấy cổ áo của Kim Tòng Tuấn, lật hắn lại, tay kia bóp chặt cổ hắn.

Tôi chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của Chu Trấn lại điên cuồng đến thế.

"Mày dám làm tổn thương cô ấy—"

Chu Trấn giáng một cú đ.ấ.m nặng nề, khiến mặt mũi của Kim Tòng Tuấn chảy máu.

Chu Trấn vẫn chưa thấy đủ, lại giơ tay lên lần nữa, giáng mạnh xuống, đánh chính xác vào má trái.

Lại là câu nói "Mày dám làm tổn thương cô ấy—"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-77.html.]

Xem ra, người luôn tính tình ôn hòa, khi nổi giận cũng thật đáng sợ.

Tôi cố gượng cười một chút.

Muốn khen Chu Trấn vì tính ghét ác như thù.

Muốn chọc ghẹo cậu vì không kiềm chế được cảm xúc.

Nhưng, tôi cũng muốn nói: Cảm ơn cậu đã nhận ra điều bất thường, theo dõi đến để xem tôi.

Như vậy, có lẽ chúng ta đã gặp nhau lần cuối.

Kim Tòng Tuấn lúc này đã yếu đi, không còn sức để chống trả.

Tôi nhìn về phía Chu Trấn đang còn bàng hoàng, khẽ gọi: "Này."

Chàng trai lập tức buông Kim Tòng Tuấn ra, lao tới bên tôi.

Lúc này tôi mới nhận ra, đôi mắt Chu Trấn đỏ ngầu, giọng nói khàn khàn.

"Tôi đây." Cậu nắm lấy cánh tay tôi, đỡ lấy thân thể đang nghiêng ngả của tôi, quỳ xuống, nhẹ nhàng đặt đầu tôi lên đôi chân đang co của mình, "Có đau không?"

Điều Chu Trấn nói đến, là những vết m.á.u loang lổ trên lòng bàn tay tôi.

Nhưng vết thương của tôi đâu chỉ có ở đó.

Tôi cố kìm nén cơn ngứa ngáy trong cổ họng, gượng cười nói: "Xin lỗi nhé, đã kéo cậu vào chuyện này."

Chu Trấn đáp với giọng khản đặc: "Tôi không sao. Chỉ cần chị không sao là tốt rồi."

Vừa rồi vì phong ấn Kim Tòng Tuấn, tôi đã có phần quá sức. Lúc này tôi mới nhận ra, trên người tôi không có chỗ nào là không đau đớn  tột cùng.

Chỉ sợ rằng thân thể này đã đến ngày tàn.

Đến nước này, tôi nên nói rõ cho Chu Trấn, lý do vì sao tôi phải làm như vậy.

Tôi cố gắng mở miệng, giọng nói có chút khó khăn.

"Chu Trấn, tôi có rất nhiều bí mật. Tương lai, thay vì để cậu nghe từ miệng người khác, chi bằng tôi tự mình nói cho cậu, cũng coi như tôi là người thẳng thắn."

"Cậu... còn nhớ Thẩm Đái không?"

Chu Trấn nhíu mày bối rối, dường như không hiểu vì sao tôi lại nhắc đến bà ấy: "Nhớ. Là bà cụ đã ra đi yên ổn trong tuổi già. Bà ấy là vị khách thứ hai mà chúng ta tiếp đón cùng nhau."

Tôi nằm trong vòng tay của Chu Trấn, dừng một chút, vô thức hạ giọng.

"Cậu thích tôi, đúng không? Nhưng tôi luôn cố tình dọa cậu, muốn cậu tránh xa tôi một chút, đừng thích tôi."

Chu Trấn quay đầu đi, hàng mi không ngừng run rẩy: "Tôi...  cảm nhận được."

Tôi khẽ cười một tiếng.

"Xin lỗi, tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu."

"Bởi vì, lý do tôi tồn tại trên thế gian này, là vì một người đàn ông. Anh ấy tên Thẩm Thanh Sơn, là sư huynh của tôi, cũng là vị hôn phu của tôi."

"Anh ấy vì cứu tôi mà ch.ết, nên tôi rất tiếc nuối. Tôi tìm mọi cách ở lại trần thế, cũng chỉ là để bù đắp nỗi tiếc nuối này."

"Thẩm Đái, là em gái của Thẩm Thanh Sơn; còn Kim Tòng Tuấn, là kiếp sau của Thẩm Thanh Sơn."

Tôi nhếch môi cười tự giễu: "Tôi cứ nghĩ rằng có thể bù đắp tất cả những gì thiếu sót với Thẩm Thanh Sơn lên người Kim Tòng Tuấn; nhưng hắn tâm địa xấu xa, hoàn toàn không phải là người thiện lương..."

Những điều tôi nói đều khiến người nghe khiếp sợ,  không trách Chu Trấn mặt mày tái nhợt.

Nhưng thật bất ngờ, giọng nói của cậu ấy lại vô cùng bình tĩnh.

Loading...