Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 27
Cập nhật lúc: 2024-11-15 22:37:00
Lượt xem: 28
Phố cổ nơi chợ đồ cổ của Tứ Phương Thành được xây dựng trên nền một khu hẻm cũ, các cửa hàng san sát nhau, gọn gàng ngăn nắp. Có chỗ bán đồ cổ, tranh thư pháp, có chỗ bán giấy mực, bút nghiên, và cũng có những nơi bán “quà lưu niệm du lịch” chỉ nhằm “chém” du khách.
Cận Tết, cả chợ đồ cổ nhộn nhịp náo nhiệt. Các cửa hàng đông khách thường nằm dọc đường lớn, mọi người đi ngang là có thể bước vào. Còn trong hẻm sâu, lại có một thế giới khác. Tuy nhiên, hẻm chỉ rộng khoảng một mét, cũ kỹ như mê cung, không phải khách quen thì khó mà tìm đến.
Để tránh sự chú ý, cửa hàng của tôi nằm sâu trong con hẻm nhỏ này.
Nhưng vì chợ lúc nào cũng tấp nập, nên thỉnh thoảng cũng có vài tốp khách muốn tránh dòng người, đi vào nơi hẻo lánh.
Những người này đi dạo đến đây, xem cái này, sờ cái kia, thậm chí còn to gan hỏi giá.
Thật phiền phức.
Tôi đã dặn Châu Trần là phải tiếp khách bằng bộ mặt cá c.h.ế.t để đuổi họ đi. Nhưng điều này lại khiến họ phàn nàn với ban quản lý chợ: “Trời ơi, bà chủ mặc sườn xám, tô son đỏ chót, cứ như chúng tôi nợ cô ta mấy triệu vậy, thật là chảnh chọe…”
Đã vậy thì tạm đóng cửa không tiếp khách, chờ đến mùa vắng hẵng mở lại.
Cùng lúc đó, việc kinh doanh chính của tôi, tức là giao dịch khí vận, cũng tạm ngưng.
Pháp khí lúc hoạt động lúc không, cần được sửa chữa gấp. Và nhất định phải tìm người chuyên nghiệp mới được.
Lựa chọn đầu tiên của tôi là về Thục thành, về nhà cũ của Ôn gia.
Trong thời đại của những người tu khí vận huyền thuật, mỗi thành trấn lớn đều có hàng trăm thợ sửa chữa chuyên làm mới và sửa chữa pháp khí. Nhưng hiện tại, tôi chỉ biết còn lại chừng ba đến năm gia tộc thợ sửa chữa mà thôi, và Ôn gia là một trong số đó.
Tuy nhiên, vé tàu trong dịp Tết rất khan hiếm, và tôi lại chẳng thể mua được vé. Điều này cũng không có gì lạ, vì Tứ Phương Thành nằm ở phía Bắc, còn Thục Thành lại ở Tây Nam, phải đi qua hơn nửa đất nước, mà chuyến bay thẳng thì lại không nhiều.
Tôi liếc nhìn cậu thiếu niên đang lau cửa sổ. Bọt trắng bị cạo đi, lộ ra gương mặt sáng sủa và chăm chú của cậu ta. Đã là ngày 28 tháng Chạp rồi, không biết cậu ta sẽ trải qua dịp Tết đoàn viên này một mình như thế nào.
Ngăn kéo bàn làm việc hơi mở, lộ ra một góc bao lì xì. Ở Tứ Phương Thành không có tục lệ phát bao lì xì cho nhân viên, nhưng quê tôi thì có. Sáng nay khi đi ngang cửa hàng hàng xóm, tôi bỏ ra một đồng mua một bao lì xì trống. Nhét vào đó vài tờ tiền hồng, coi như mua lấy một chút niềm vui.
Tôi chậm rãi đứng dậy, bước đến trước mặt Chu Trấn, đưa bao lì xì cho cậu ta: “Này, Chu Trấn, tiền lì xì cho cậu.”
Quả nhiên, Chu Trấn mỉm cười, rồi cúi đầu chín mươi độ: “Cảm ơn sếp.”
Có lẽ xuất phát từ lương tâm của người thuê, tôi hỏi thêm một câu: “Tết này cậu định về nhà hả?”
Chu Trấn đứng thẳng người trả lời: “Nếu sếp cần tôi trực, tôi có thể đến.”
Tôi liếc nhìn cửa hàng trống không, lắc đầu: “Đừng nghĩ nhiều. Cửa hàng này vốn là mở ra để vui thôi, còn phải trả lương gấp ba cho cậu thì không đáng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-27.html.]
Chu Trấn: “…”
Cậu ta rất thông minh, biết rằng việc tôi nhắc đến chuyện về nhà chắc chắn có ẩn ý.
“Vậy sếp định đi đâu? Nghe giọng của cô không giống người ở đây, có phải về quê thăm thân không?”
Còn quê hương và thân nhân nào nữa đâu. Nếu chỉ nói về sự cô đơn, thì thực ra hoàn cảnh của tôi và cậu ta cũng chẳng khác nhau là mấy.
Tôi nói: “Coi như đi công tác đi. Tôi phải đi xa.”
Chu Trấn dường như không nghe thấy, chỉ nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, rồi đột nhiên cười nói: “Tuyết rơi rồi.”
Quả nhiên, bên ngoài mây đen dày đặc, tuyết đã bắt đầu rơi lác đác. Phải có một trận tuyết thì mới có cảm giác đón năm mới. Tôi bỗng cảm thấy hơi lạnh, nhưng có lẽ không phải vì cảm giác cô đơn, mà chỉ là do trong phòng không đủ ấm.
Tôi bảo Chu Trấn: “Đi mua chút thức ăn. Tết rồi, tôi mời cậu một bữa.”
Chắc chắn không phải là ảo giác, vì tôi thấy sự vui mừng trên khuôn mặt cậu ấy, như thể Chu Trấn cũng mong chờ một bữa cơm đoàn viên với tôi.
“Tôi biết gói bánh chẻo, sếp muốn ăn nhân gì?”
Chu Trấn rất nhanh nhẹn. Không chỉ sắp xếp bữa tối ngăn nắp mà còn giúp tôi lên kế hoạch hành trình một cách rất hữu ích.
“Nếu sếp muốn đi nhanh nhất, có thể bay đến đây, sau đó đi tàu cao tốc, rồi bay thêm một đoạn nữa, rồi lại đi tàu cao tốc. Nhưng Tết nhiều người, đi lại sẽ khá vất vả.”
Tôi nghiêng đầu nhìn ghi chú cậu ta viết. Nét chữ mạnh mẽ, có phong thái riêng. Nếu Chu Trấn đã sắp xếp chu đáo mọi việc như vậy, sao tôi không dẫn cậu ta theo luôn? Đỡ phải tự mình mang hành lý.
Tôi cầm đũa lên hỏi: “Cậu muốn đi công tác cùng tôi không?”
Cậu ấy gần như không suy nghĩ mà đáp: “Được.”
Thế là tôi và Chu Trấn hòa vào dòng người về quê trong dịp Tết. Hành lý của cậu ấy không nhiều, chỉ cần một chiếc vali nhỏ 20 inch. Còn tôi lại lỉnh kỉnh với một chiếc vali lớn 26 inch trên tay. Tôi thấy nặng, nhưng Chu Trấn lại không ngại, xách lên thả xuống rất nhẹ nhàng.
Đợt rét đậm đến, việc trễ chuyến là khó tránh khỏi. Chuyến bay dự kiến khởi hành buổi chiều bị delay đến tận khuya. May mà có Chu Trấn lo cho tôi từ việc lấy nước, đổi vé, hỏi thăm, tránh được không ít rắc rối.
Gần nửa đêm, máy bay cuối cùng cũng chạy vào đường băng, bắt đầu tăng tốc. Tôi mơ màng trên ghế ngồi, nửa tỉnh nửa mê, không biết sao lại giật mình tỉnh dậy.
Máy bay cất cánh ổn định, cảm giác hơi căng ở tai xuất hiện. Tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ, cố gắng phân tán sự chú ý. Ghế của tôi nằm gần cửa sổ.
Rồi, tôi nhìn thấy pháo hoa.
Trong đêm đen tĩnh mịch, từng đợt pháo hoa rực rỡ bung nở, sáng lóa vô cùng. Qua phản chiếu trên kính, tôi thấy đôi má mình ửng hồng và nụ cười nhẹ thoáng hiện. Tôi rất ít khi cười, có lẽ vì đây là một năm mới nên cũng phải mỉm cười theo phong tục.