Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-11-15 22:33:19
Lượt xem: 38
Tìm vài người đến đóng giả nhân viên nhà tang lễ, làm giả một vài giấy tờ để lừa Vương Vĩ Diệp, khiến anh ta tin rằng vợ mình thực sự đã qua đời.
Mọi việc được sắp xếp đâu vào đấy, tôi gọi điện cho Vương Vĩ Diệp.
Đúng như cốt truyện của các tiểu thuyết kiểu này, phản ứng đầu tiên của Vương Vĩ Diệp chắc chắn là không tin.
“Cô ấy còn giở trò đến khi nào nữa?”
Tôi nói: “Tôi là bạn của Hàn Lệ, trong di thư cô ấy nhờ tôi lo liệu hậu sự. Tôi đã chọn lúc 8 giờ sáng mai để chôn cất, nếu anh muốn đến thì hãy tới.”
Cúp máy.
Vương Vĩ Diệp nhíu mày, dường như đang nghi ngờ liệu vợ mình có thực sự c.h.ế.t không. Nhưng cô bồ bên cạnh làm nũng, anh ta liền quên mất chuyện này. Chỉ nói một câu: “Mua.”
Chiếc vòng tay kim cương giá hơn năm mươi ngàn, Vương Vĩ Diệp quẹt thẻ không một chút do dự.
Lúc ấy, cửa hàng trang sức sáng rực ánh đèn.
Trang sức được đeo lên người phụ nữ trẻ tuổi, càng làm cô ta trở nên lộng lẫy. Vương Vĩ Diệp hôn nhẹ lên má cô bồ, cô ta càng cười rạng rỡ hơn.
Còn tôi, đứng ở góc khuất với Hàn Lệ đã hóa trang, thu hết mọi chuyện vào tầm mắt.
Hàn Lệ xụt xịt, mắt rưng rưng. Hàn Lệ chuẩn bị than thở số mình không tốt, gặp người chẳng ra gì, rồi lại kiếm một cái cớ cho thói trăng hoa của chồng.
Tôi thay cô ta tiết kiệm sức lực.
“Không cần nói gì với tôi. Cô muốn biết vị trí của mình trong lòng chồng, tôi chỉ giúp cô tìm ra sự thật mà thôi.”
Đêm đó, Vương Vĩ Diệp đưa người tình đi ăn nhà hàng Pháp, xem phim, cuối cùng đưa nhau vào khách sạn.
Thật lòng mà nói, từ vẻ ngoài, tôi chẳng thấy chút nghi ngờ nào về “cái ch.ết” của vợ ở người đàn ông này. Nhưng Hàn Lệ lại khăng khăng cho rằng từ hành động nhìn điện thoại xem giờ của Vương Vĩ Diệp, cô có thể đoán rằng: “Thường giờ này, tôi sẽ gọi anh ấy về nhà. Giờ chắc chắn anh ấy đang nghĩ đến tôi.”
… Tư tưởng phụ thuộc vào tình yêu cũng là một căn bệnh nan y.
Tôi đã cùng Hàn Lệ chạy quanh cả đêm, tâm trạng rất bực bội.
Một trăm năm trước đã có người kêu gọi phụ nữ tự chủ, vậy mà đến tận ngày nay vẫn còn có người mong đợi người chồng trăng hoa của mình quay về.
Thôi vậy, gặp được khách ngốc nghếch và dư dả tiền bạc là một loại duyên phận.
Tôi âm thầm quyết định, lần này phải kiếm thật nhiều.
Sáng hôm sau, Vương Vĩ Diệp về nhà và sững sờ phát hiện ra, trong nhà chẳng có ai.
Tin nhắn của tôi gửi ngay lập tức.
【Anh Vương. Tám giờ, nhà tang lễ thành phố, đám tang của vợ anh, đừng đến trễ.】
Tôi đã lắp camera trong nhà của Hàn Lệ.
Qua màn hình, cuối cùng tôi cũng thấy biểu cảm hoảng loạn lần đầu tiên trên khuôn mặt của Vương Vĩ Diệp.
Anh ta lảo đảo vài bước, định bước ra cửa. Không ngờ lại bị trượt trên đôi dép dưới đất, ngã mạnh xuống sàn. Sau khi ngẩn người một hồi lâu, cuối cùng anh ta mới nhớ gọi điện cho tôi, giọng đầy căng thẳng.
“Đây là cuộc gọi lừa đảo à? Vợ tôi rốt cuộc là chuyện gì đây?”
Tôi bình tĩnh đáp: “Cô ấy ung thư não giai đoạn cuối, anh không biết sao? Trong ngăn kéo đầu giường của hai người có bệnh án của cô ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-22.html.]
Người đàn ông tận mắt nhìn thấy bệnh án, cuối cùng cũng tin.
Anh ta nghẹn giọng nói: “Sao cô ấy không nói với tôi? Cô ấy coi tôi là chồng cô ấy thật không? Có bệnh thì phải chữa chứ, chẳng lẽ tôi tiếc tiền cho cô ấy sao?”
Sau đó là tiếng khóc xé lòng.
Ngay cả tôi cũng phải cảm thán một câu “Dù sao cũng là vợ chồng,” huống chi là Hàn Lệ?
Trên màn hình giám sát, Vương Vĩ Diệp bước từng bước nặng nề ra khỏi nhà, chắc là đi thẳng đến nhà tang lễ.
Để tránh bị lộ, tôi cho Hàn Lệ uống một viên thuốc làm tê liệt cơ bắp. Trong vòng bốn tiếng đồng hồ tác dụng của thuốc, cô ấy có thể nghe và cảm nhận, nhưng không thể cử động.
Mẹ Hàn Lệ mất từ sớm, cha cô là Hàn Xung đã tái hôn, lập gia đình mới. Cô cũng không thích giao tiếp, bạn bè rất ít. Vì vậy, quy mô buổi truy điệu chỉ là vài ba người.
Trước mặt người vợ thứ hai, Hàn Xung không tiện khóc nhiều, nhưng khi phát hiện con gái mất mà con rể lại đến muộn, ông giận dữ nhiều hơn là đau buồn.
Khi Vương Vĩ Diệp cuối cùng cũng xuất hiện, hai người đàn ông lao vào đánh nhau.
Hàn Xung tuy già nhưng từng là lính, Vương Vĩ Diệp tuy ăn chơi trác táng nhưng dù sao cũng còn trẻ. Khó mà nói ai thắng, chỉ biết rằng cả hai đều bị thương.
Tôi liếc mắt ra hiệu cho Chu Trấn đang đứng xem.
Cậu ta lập tức tiến lên can ngăn.
Trợ lý của tôi dù trông gầy gò, nhưng sức lực không tồi, giữ chặt được Hàn Xung đang tức giận điên cuồng.
Sau khi bị tách ra, Hàn Xung vẫn đầy giận dữ, chỉ vào mặt con rể mắng: “Con gái tôi lấy cậu thật là phí đời! Lúc nó trút hơi thở cuối cùng, cậu đang trên giường của người phụ nữ nào hả?”
Vương Vĩ Diệp chỉ cười khẩy.
“Thế sao? Ít nhất còn hơn là ông không thèm đoái hoài gì đến con gái mình, có vẻ như tôi còn tử tế hơn đấy.”
Rõ ràng, giữa hai người này đã có những mâu thuẫn không ai biết.
Tôi phá vỡ sự căng thẳng: “Hiện tại là lễ truy điệu của cô Hàn, hai vị, xin hãy bình tĩnh lại được không?”
Hàn Xung cũng biết điều, lập tức nói: “Đúng, con gái tôi không có phúc, lấy phải một thằng súc sinh, làm cha thì tôi phải đòi công bằng cho nó.”
Nơi nào có tiền, nơi đó có tình.
Tôi không tỏ ra chút biểu cảm, lấy ra một xấp hóa đơn từ trong túi xách: “Vậy à? Vậy chi phí tổ chức lễ truy điệu này, tôi đã tạm ứng một ít, phần còn lại xin ông thanh toán.”
Giọng của Hàn Xung nhỏ dần. Ông liếc qua Vương Vĩ Diệp, hừ một tiếng: “Sao lại bắt tôi trả? Đưa cho nó mà! Để nó trả.”
“Tôi đã già rồi, còn phải nuôi cả gia đình. Hơn nữa con gái tôi đã lấy chồng, đương nhiên là nhà chồng phải lo liệu những chuyện này.”
Vợ của Hàn Xung là Dương Viên cũng phụ họa: “Cô Tần là bạn của A Lệ, lại được cô ấy tin tưởng giao phó hậu sự trong di thư, vậy chúng tôi không khách sáo nữa.”
“A Lệ mất đi, không có con cái, nên cha cô ấy là người thừa kế đầu tiên. Vì vậy, lát nữa chúng tôi muốn đến nhà của A Lệ để xem qua, mong cô Tần giúp đỡ.”
Vương Vĩ Diệp đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Đừng tưởng tôi không biết mấy người đang toan tính gì. Khi cô ấy cưới tôi, cô ấy vừa tốt nghiệp, sau đó làm nội trợ vài năm, ăn, mặc, dùng gì cũng là tiền của tôi, sao các người nghĩ cô ấy sẽ có tài sản chứ? Dù có đi nữa thì đó cũng là tài sản chung của vợ chồng. Đừng hòng mấy người lấy được.”
Dương Viên không để tâm, vẫy vẫy tay như thể xua đi cái nóng: “Xem kìa, anh không biết gì cả. Đồ dùng cá nhân của vợ không phải là tài sản chung của vợ chồng đâu nhé. Những bộ quần áo, túi xách của A Lệ tất nhiên được coi là tài sản của cô ấy. Đã là của cô ấy thì cha cô ấy có quyền thừa kế một phần.”
Vương Vĩ Diệp nắm chặt hai tay, gằn giọng nói: “Cô ấy dùng tiền của tôi mua đồ, cuối cùng đồ lại về tay các người sao?”