Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-11-15 22:22:52
Lượt xem: 36

Giao dịch lâu rất hao tổn sức lực. Huống hồ đây là rút vận khí mà chưa được sự đồng ý của người sống. Trên đường về thành phố bằng taxi, tôi cảm thấy hơi chóng mặt, tay chân lạnh toát.

Chu Trấn nhanh chóng nhận ra sắc mặt tôi không ổn. Cậu vài lần bảo tài xế lái chậm lại, thấy tôi thật sự khó chịu, cậu liền cởi áo khoác, đưa tôi gối đầu lên.

Dựa vào ghế, tôi trêu: “Cảm ơn cậu nhé, còn biết cách chăm sóc tôi nữa.”

Chu Trấn hơi ngượng ngùng, khẽ đáp: “Chị Tần, tôi phải thừa nhận, chị rất khác với những gì tôi từng nghĩ.”

“Là sao?”

“Trước đây, tôi thấy chị ở bên Chu Văn Xương rồi  làm việc bí hiểm, nên tôi cứ nghĩ chị là người xấu.”

Giọng nói cậu ấy khàn khàn, nhưng lại mang đến cảm giác dịu dàng.

Tôi nhắm mắt, hờ hững nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi chính là người xấu mà.”

Chu Trấn há miệng, dường như thì thầm “không phải,” nhưng tôi không nghe rõ.

Xe dừng lại ở cổng trường của Chu Trấn. Trước khi xuống xe, cậu nhìn tôi một chút, ánh mắt dừng lại trên chiếc áo khoác mà cậu đã vo lại thành một cục rồi lại dời đi, chắc có lẽ là không định đòi lại áo khoác, muốn để tôi dùng làm gối.

Nhưng tôi uể oải ném áo khoác ra khỏi cửa sổ xe.

“Chu Trấn.”

“Ơ?”

“Danh thiếp đưa cho cậu rồi đấy. Mấy hôm nữa nhớ gọi cho tôi.”

Mặt Chu Trấn đỏ lên đầy khả nghi.

“Tại sao tôi phải gọi cho chị?”

Tôi mở mắt, lườm cậu ấy đầy phiền phức.

“Nói thừa. Vì bạn học của cậu, tôi đã hao tổn nguyên khí, ảnh hưởng đến việc làm ăn. Cậu chẳng lẽ không nên đến giúp việc một chút để đền bù cho tôi sao?”

Đó tất nhiên chỉ là cái cớ.

Nhưng tôi đoán là Chu Trấn sẽ tìm tôi.

Cậu ấy không phải người thiếu thận trọng, nhưng cậu vẫn có sự tò mò.

Quả nhiên, vào ngày thứ bảy, tôi nhận được cuộc gọi.

Nghe giọng có vẻ ngượng ngùng.

“Chị Tần, tôi nấu sữa đào, chị có muốn tôi mang cho một cốc không?”

Đây là món mới của quán trà sữa mà cậu ấy làm thêm à?

Tôi tùy ý đáp: “Cho thêm đường nhé.”

“… Cho thêm rồi.”

“Tiện thể mang cho tôi một ly kem, là loại cậu dùng máy làm kem hôm đó ấy.”

“….”

“Thêm cả trà sữa pudding nữa. Pudding hai phần.”

Chu Trấn  thở dài: “Chị Tần, hay là tôi mang cho chị ly này trước, chị uống xong tôi đi mua thêm.”

Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, quả nhiên thấy cậu ấy đứng bên ngoài cửa kính.

Thời tiết trở lạnh nhanh chóng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-11.html.]

Dù trời nắng nhưng gió lại lạnh cắt da. Chu Trấn đã mặc chiếc áo khoác ngắn, đôi chân dài thẳng tắp, trông đầy sức sống tuổi trẻ.

Tôi để Chu Trấn  vào, cúi đầu nhìn các ly thức uống trong túi giữ nhiệt của cậu ấy.

Chu Trấn  hơi quay đầu: “Đào… có thể bồi bổ khí huyết.”

Cậu ấy vẫn nhớ chuyện tôi hao tổn nguyên khí hôm đó.

Trong lòng tôi cảm thấy ấm áp, gõ tay lên quầy ra hiệu cậu ấy đặt đồ uống xuống đó.

“Đừng khách sáo, cửa hàng này nhỏ thôi, cậu cứ tự do đi dạo nhé.”

Không phải nói khách sáo.

Cửa tiệm “Đồ cổ Tần gia” của tôi, thay vì gọi là cửa hàng đồ cổ nhỏ, thì giống một nhà kho lộn xộn hơn.

Tiệm vuông vắn, rộng ba bốn mươi mét vuông. Một tấm bình phong bằng gỗ trắc chia tiệm làm hai nửa, bên trong là chỗ tôi uống trà nghỉ ngơi, bên ngoài bày bốn giá hàng ngổn ngang.

Đồ đạc và cổ vật trưng bày chật chội, có thể khiến người thích gọn gàng và sạch sẽ khó chịu.

Chu Trấn là người thích sự ngăn nắp.

Quả nhiên, cậu ấy nhăn mũi, khó khăn đánh giá: “Chị Tần, kệ hàng của chị có vẻ hơi…”

Tôi mở nắp ly, uống vài ngụm sữa đào.

“Ừ, tôi lười dọn. Nếu cậu muốn giúp tôi sắp xếp, tôi có thể trả công.”

Dường như không kiềm chế được, Chu Trấn  thật sự giơ tay định đụng vào một món đồ trang trí nào đó.

Nhưng ngay sau đó, cậu rụt tay lại, đứng nghiêm chỉnh.

“Thật ra tôi chỉ muốn hỏi, sức khỏe chị đã khá hơn chưa.”

Lúc này, người bình thường sẽ đáp “không cần lo.”

Nhưng tôi lại cương quyết nói: “Chưa khỏi. Hơn nữa ngắn hạn cũng chưa khỏi được. Vì thế, cậu nên đến làm thêm, nếu không, có khi ngày mai tôi phải ra đường mà sống rồi.”

Chu Trấn  cười như không: “Chị giúp người đã khuất hoàn thành tâm nguyện, chẳng lẽ kiếm được tiền sao?”

“Nói chuyện tiền bạc thật tầm thường.” Tôi uống thêm một ngụm sữa đào, “Cậu và tôi đều có thể cảm nhận cái chết, đó là một thể chất đặc biệt. Điều này ảnh hưởng rất lớn đến vận khí của chính chúng ta. Vậy nên, trong quá trình giao dịch, chúng ta có thể phần nào hóa giải ảnh hưởng tiêu cực này.”

“Đương nhiên rồi, cậu còn nhỏ, chưa thể cảm nhận được vận khí như vậy…”

Nhưng Chu Trấn  đột nhiên hỏi: “Vận khí này có ảnh hưởng đến những người xung quanh chúng ta không?”

“Hả?”

Cậu quay đầu thật nhanh, nhưng tôi vẫn nhìn thấy vệt nước mắt mờ mờ: “Tôi còn nhỏ, mẹ đã qua đời rồi, sau đó là ông ngoại, rồi trước khi tôi thi đại học, bà ngoại cũng mất.”

Đứa trẻ này đang lo rằng chính mình là nguyên nhân khiến gia đình lần lượt qua đời.

Tôi chỉnh lại: “Không phải như vậy đâu. Chỉ là duyên phận giữa cậu và họ ngắn ngủi mà thôi. Vả lại, nếu kiếp này duyên cạn, biết đâu kiếp sau duyên sẽ sâu. Đây là chuyện không có định số.”

Chu Trấn nhìn tôi chăm chú hai giây.

“Nếu duyên phận chúng tôi đủ sâu, kiếp sau, tôi có gặp lại họ không?”

Thực ra, khi con người đi qua cầu Nại Hà, uống bát canh Mạnh Bà rồi đầu thai, sẽ là một con người hoàn toàn khác.

Dù cho có gương mặt tương tự, nhưng họ sẽ chẳng thể nhớ được những duyên nợ với cậu từ kiếp trước.

Lòng tôi khẽ nhói lên, không rõ là đang trả lời Chu Trấn hay tự an ủi mình.

“Có chứ. Chắc chắn sẽ gặp lại.”

 

Loading...