Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-11-15 22:20:42
Lượt xem: 41

Trước khi tiễn cô ấy rời khỏi cõi trần, tôi hỏi cô một câu cuối cùng: “Có hối hận không?”

Tôi gần như luôn hỏi mỗi khách hàng của mình câu hỏi đó.

Nhưng cô ấy đã mệt mỏi đến mức không còn sức để trả lời.

Bóng dáng thiếu nữ ấy dần tan biến trong màn sương sớm.

Có lẽ vì câu chuyện của khách hàng này đặc biệt đáng thương, tôi chợt cảm thấy có chút khó chịu.

Tôi đang định nói “xong việc”, thì thoáng thấy ánh đèn bật sáng trong nhà họ Lâm.

Là Lâm Thiên Tứ.

Cậu ta lén lút vào nhà, kéo cha vào phòng thì thầm điều gì đó, rồi lại ra ngoài chỉ trỏ với mẹ.

Trời còn tờ mờ sáng mà cả nhà đã ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra ngoài.

Tôi cảm thấy có điều chẳng lành, kéo Chu Trấn lại: “Hình như họ lại bày trò gì đó. Chúng ta đừng vội đi, cứ đi theo xem sao.”

Linh cảm của tôi không sai.

Ba người nhà họ Lâm thẳng tiến đến nhà tang lễ, ký giấy tờ mang t.h.i t.h.ể của Lâm Chiêu đi, sau đó đến nghĩa trang.

Ở cổng nghĩa trang đã có khoảng chục người đội khăn tang chờ sẵn. Tất cả đều nín thở, như thể chuẩn bị làm một việc gì trọng đại.

Một người đàn ông trung niên đứng đầu hàng, hai tay nâng bức di ảnh của một người đàn ông chừng bảy mươi tuổi, khuôn mặt già nua đáng sợ.

Nghe loáng thoáng tiếng người ta bàn tán: “Thằng Ba là đứa có hiếu, biết cha nó mê phong lưu vui vẻ…”

“Nhìn ảnh kìa, cô dâu này trông trẻ đẹp quá. Nghe bảo mới hai mươi. Vẫn còn trong trắng. Ba trăm ngàn, đáng giá đấy chứ.”

Tôi giật mình kinh hãi.

Tôi đã đoán ra họ định làm gì.

Ghép mộ âm hôn.

Một t.h.i t.h.ể trẻ trung xinh đẹp trên thị trường chợ đen có thể bán với giá hàng trăm ngàn.

Lâm Thiên Tứ qua đêm không về, tôi cứ tưởng cậu ta đi ăn chơi. Không ngờ, cậu ta lại đi thương thảo một vụ làm ăn.

Một vụ làm ăn, buôn bán t.h.i t.h.ể của chị gái mình.

Chu Trấn hiển nhiên cũng đã hiểu rõ.

Cậu ấy siết chặt hai nắm tay, mặt tái xanh: “Chúng ta phải làm gì đây? Có cách nào để ngăn bố mẹ Lâm Chiêu không?”

Đây là lần đầu tiên Chu Trấn gọi tôi và cậu ấy là “chúng ta.”

Tôi hỏi lại: “Cậu nghĩ sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-10.html.]

Chu Trấn lo lắng, nhưng không biết phải làm gì: “Họ là cha mẹ của Lâm Chiêu, cách an táng cô ấy chúng ta không thể can thiệp.”

“Nhưng, nhìn thấy họ rút cạn giá trị cuối cùng của Lâm Chiêu, tôi thực sự không chịu nổi.”

Tôi gật đầu đồng ý: “Tôi cũng giận. Tuy nhiên, nghề của chúng ta có quy tắc: chỉ những người sắp c.h.ế.t mới là khách hàng. Khách đã tiễn đi rồi thì không bảo hành gì nữa.”

Chu Trấn có vẻ thất vọng.

Tôi tiếp lời: “Nhưng mà, tính tôi xưa giờ không thích tuân theo quy tắc cho lắm.”

Mắt Chu Trấn sáng lên, dường như có chút mong đợi, nhưng lại không muốn bộc lộ rõ cảm xúc của mình. Cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Chị định làm gì?”

Tôi đan hai tay lại, bẻ khớp ngón tay nghe “rắc rắc.”

“Việc này có rủi ro. Nhưng nhìn cậu có chút lương tâm, chắc không đến nỗi bán đứng tôi, nên nói cho cậu biết cũng không sao. Tôi có thể thu thập vận khí kiếp sau của người khác, tất nhiên cũng có thể thu vận khí kiếp này — chỉ là tổn hao nguyên khí của tôi khá nhiều.”

“Nhà họ Lâm mà rơi vào tay tôi, vận khí kiếp này của họ xem ra cũng đến lúc ‘thanh lý’ rồi.”

Chiếc bàn tính vàng chỉ bằng bàn tay, các hạt tính vàng lấp lánh bay lượn trong tay tôi, va vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo.

Sương sớm vừa tan lại tụ về.

Trong làn sương mù, cha mẹ và em trai của Lâm Chiêu bỗng cảm thấy từng cơn lạnh buốt.

Đó là cảm giác rất khó tả. Có lẽ giống như, “niềm vui và hạnh phúc trong đời họ, từ giờ sẽ dần dần rời xa.”

Họ chưa bao giờ cảm thấy hối hận, sợ hãi và tiếc nuối đến vậy.

Họ không hiểu được nguyên nhân của cảm giác này, lại càng không biết, đó là do tôi đã rút nốt chút vận khí ít ỏi còn lại của họ.

Dần dần, ba luồng khí trắng nhạt ngưng tụ lại và lăn nhẹ trên lòng bàn tay tôi.

Tôi thở phào.

“Cũng may là Lâm Chiêu chưa đi xa lắm, vận khí này vẫn còn đuổi kịp cô ấy. Kiếp sau chắc sẽ có ích.”

Chu Trấn tròn mắt kinh ngạc: “Cô đưa hết vận khí của nhà họ Lâm cho Lâm Chiêu sao?”

Tôi chỉnh lại: “Là cho Lâm Chiêu của kiếp sau. À, kiếp sau cô ấy có lẽ sẽ không tên là Lâm Chiêu nữa. Dù ngoại hình giống, nhưng gia thế, tính cách, tên tuổi đều như hộp padora bất ngờ, mở được gì thì nhận cái đó.”

“Lâm Chiêu của kiếp này đã không còn tồn tại, tôi chỉ có thể làm một chút như vậy cho cô ấy mà thôi.”

Chu Trấn thở dài: “Dù sao đi nữa, ít nhất trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, cô ấy nghĩ rằng bố mẹ yêu thương mình.”

Đúng vậy, cô ấy nghĩ bố mẹ yêu thương mình.

Đó là một ngộ nhận. Nhưng người ra đi trong sự ngộ nhận ấy lại là người ra đi thanh thản.

Không phải sự thật nào cũng cần được phơi bày. Trên thế gian có quá nhiều nỗi buồn, nếu điều gì cũng làm rõ, có khi lại quá tàn nhẫn.

Vậy nên, mù mờ mà sống, tạm bợ mà qua vậy.

 

Loading...