Thiên kim trở về - Chương 43: Muốn ngồi cùng với tôi? Cầu xin đi (1)
Cập nhật lúc: 2024-11-20 11:10:20
Lượt xem: 3
Giang Nhiễm Nhiễm nói với người khác sao? Giang Niệm nheo mắt, trong mắt lộ ra một tia lạnh lùng chế nhạo.
Cô gái vừa nói câu đó xong thì ngẩng cao đầu bỏ đi, còn mọi người trong lớp 36 thì sắp tức điên.
Vương Khánh là người đầu tiên đập bàn đứng dậy, giận dữ nói: “Lớp đặc biệt kia có ý gì vậy hả?”
“Chơi trò dựa quan hệ để đặt trước ghế ngồi thì thôi, lại còn ra đây khoe khoang nữa. Khoe thì khoe, kéo Giang Niệm vào làm gì?”
“Đúng thế! Tên Tống Văn Cảnh đó chẳng phải chỉ là thiếu gia nhà giàu thôi sao, có gì mà kiêu ngạo? Tôi thấy nhà họ Tống chưa chắc giàu hơn vị hôn phu của Giang Niệm – người đã hào phóng tặng mỗi người chúng ta một chiếc MacBook đâu!”
“Hơn nữa, Giang Niệm và Tống Văn Cảnh có hôn ước từ trước, vậy thì Giang Nhiễm Nhiễm chẳng phải là kẻ thứ ba xen vào sao? Họ còn mặt mũi nói cô ta là con dâu tương lai của nhà họ Tống nữa chứ!”
“Giang Niệm à, thật may là cậu không dính dáng gì với Tống Văn Cảnh. Mấy ghế ngồi kiểu này có là gì, chúng ta chẳng thèm đâu!”
Cả lớp đều đồng tình, ai nấy đều đứng về phía Giang Niệm, sợ cô sẽ buồn vì những lời chế nhạo kia.
Giang Niệm không để tâm đến những lời nói đó, nhưng cô biết rõ anh hai của mình – Kỷ Ngạn Từ – đến giảng bài chính là vì cô nói lớp 36 có thành tích không tốt, chứ không phải vì bất cứ lý do gì liên quan đến nhà họ Tống.
Vì vậy, cô cúi đầu lấy điện thoại nhắn tin cho Kỷ Ngạn Từ:
“Anh hai, có người nói anh đến giảng bài là vì nhà họ Tống đã tài trợ ba triệu cho dự án của anh ở Đại học Kinh Đô.”
Kỷ Ngạn Từ trả lời rất nhanh: “Nhà họ Tống? Anh không biết nhà họ Tống là ai và dự án của anh không nhận bất cứ tài trợ nào từ doanh nghiệp, chỉ có ngân sách từ nhà nước. Anh sẽ cho người điều tra tin đồn này.”
Giang Niệm nhắn tiếp: “Nhưng người ta đã biết trước rằng anh sẽ giảng bài ở Hội trường số 4 và đã đặt hết chỗ ngồi trong khu vực đặt câu hỏi rồi.”
Kỷ Ngạn Từ biết rất rõ về trường Anh Trung, nơi anh từng học, nên anh hiểu rõ tình hình các hội trường và khu vực đặt câu hỏi trong các buổi giảng.
Buổi giảng này vốn là dành cho lớp của em gái anh – những học sinh có thành tích yếu nhất. So với lớp đặc biệt, lớp 36 cần nhiều sự nâng cao hơn.
“Niệm Niệm, trường chắc chưa thông báo chính thức đúng không? Anh sẽ cho chuyển buổi giảng sang Hội trường số 1.”
“Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-tro-ve-ljyc/chuong-43-muon-ngoi-cung-voi-toi-cau-xin-di-1.html.]
Sau khi nhắn tin xong với anh trai, Giang Niệm ngẩng đầu nói: “Buổi giảng tối nay sẽ diễn ra ở Hội trường số 1, không phải số 4. Mọi người có thể đặt chỗ ở khu vực đặt câu hỏi ở Hội trường số 1.”
“Gì cơ?”
Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên.
“Buổi giảng không phải ở Hội trường số 4, mà là Hội trường số 1? Giang Niệm, cậu lấy thông tin này từ đâu vậy?”
“Không thể nào đâu, Hội trường số 1 là hội trường cũ kỹ nhất trường, đã lâu rồi không dùng.”
“Đúng thế, mấy năm nay chưa có buổi giảng nào tổ chức ở đó.”
“Giang Niệm, thông tin này có chắc không?”
Mọi người thi nhau hỏi Giang Niệm, anh Húc cuối cùng lên tiếng: “Đừng hỏi nữa, nếu Niệm tỷ nói là Hội trường số 1, thì chắc chắn là Hội trường số 1. Trong cái trường này, không ai có tin nhanh hơn Niệm tỷ đâu!”
Kỷ Ngạn Từ là anh trai của cô mà.
Nghe anh Húc nói vậy, mọi người nhìn nhau rồi cũng lấy điện thoại ra. Dù sao Hội trường số 4 đã bị lớp đặc biệt chiếm hết chỗ, đặt thử chỗ ở Hội trường số 1 cũng chẳng mất gì.
Còn về lớp đặc biệt.
Tống Văn Cảnh vừa xin nghỉ vài ngày, bây giờ vết thương trên đầu đã lành, vết bầm trên mặt cũng gần như tan hết nên mới đi học lại. Cả lớp ai nấy đều xúm lại nịnh nọt.
“May mà có Tống thiếu gia trong lớp chúng ta, lần này buổi giảng bài hoành tráng thật sự, bây giờ cả khối 12 đều ghen tỵ với lớp chúng ta.”
“Hừ, bọn họ chẳng phải luôn ghen tỵ với chúng ta sao? Mấy học sinh lớp thường, cũng muốn được đãi ngộ như lớp đặc biệt chúng ta à?”
“Nhất là lớp 36, toàn học sinh xếp hạng bét. Lẫm Thần có chuyển qua đó thì cũng chẳng kéo được điểm trung bình của lớp lên đâu. Rác rưởi mãi mãi là rác rưởi.”
“Còn cái cô Giang Niệm kia nữa, trước đó chẳng phải ra vẻ hào phóng dùng tiền của nhà họ Giang để mua quà cho cả lớp 36 sao, chỉ để đè bẹp Nhiễm Nhiễm thôi. Bây giờ chúng ta theo Tống thiếu gia và Nhiễm Nhiễm ngồi trong khu vực đặt câu hỏi trong buổi giảng, thử xem Giang Niệm có bản lĩnh đưa lớp 36 vào ngồi ở khu vực đó không!”
Giang Nhiễm Nhiễm lúc này đang ngồi sát bên cạnh Tống Văn Cảnh, nghe những lời nói đó, trong lòng vô cùng hả hê.