Đây là đợt tuyển chọn tu sĩ trẻ tuổi xuất sắc để tham gia Đại hội Huyền môn. Người tham gia đều là những Thiên sư cấp 3 trở lên.
Dưới con mắt của các cao thủ hàng đầu, mấy trận đấu giữa đám Thiên sư cấp thấp chẳng khác gì diễn trò. Thích Tuyền chỉ liếc nhìn vài lần rồi nhắm mắt ngồi thiền, tập trung tu luyện.
Ngược lại, Lý Quốc Diên thì khá hào hứng, chăm chú quan sát từng trận đấu trên đài.
Nói thật thì các trận này không mang tính thực chiến cao, toàn là mấy chiêu thức hoa mỹ mà chẳng có mấy sát thương thực tế. Những người còn lại trên khán đài cũng không mấy quan tâm, thỉnh thoảng liếc nhìn Thích Tuyền và Lý Quốc Diên để dò xét phản ứng.
Một người thì nét mặt bình thản, chẳng chút hứng thú, người kia thì xem đến say mê nhưng lại chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên hay kinh ngạc.
Thật là thất vọng.
Thiên sư cấp 3 trở lên vốn đã không nhiều, Doãn chưởng môn cũng không thể nào cho tất cả ra sân cùng lúc, vì vậy trận đấu kết thúc khá nhanh.
Dư Lan Chi đột nhiên lên tiếng: "Doãn chưởng môn, tôi có một đề nghị."
"Dư huynh cứ nói."
"Hôm nay các môn phái đều có mặt, đệ tử tinh anh của mỗi bên đều tụ hội, còn có cả người của Cục Điều tra. Đây là cơ hội tốt để giao lưu học hỏi. Tôi nghĩ, chi bằng chúng ta tỷ thí một trận. Dù gì ‘không đánh không quen’ mà."
Mộng Vân Thường
Ông ta quay sang Lý Quốc Diên: "Chúng tôi không biết nhiều về Cục Điều tra, không rõ cục trưởng Lý có thể cho chúng tôi một cơ hội để tìm hiểu lẫn nhau không?"
Lý Quốc Diên nhướng mày: "Dư chưởng môn muốn tìm hiểu kiểu gì?"
Ông đã lường trước sẽ có tình huống này. Địch Mông và Ninh Chí là điều tra viên cấp cao nhất của Cục, nhưng họ cũng chỉ mới cấp 5. Trong khi đó, các đệ tử xuất sắc của thế lực khác như Nghiêm Hòe của nhà họ Nghiêm, Liễu Khương của Quy Nguyên tông, Hồ Anh của Huyền Thanh phái đều đã đạt cấp 6. Phùng Khắc của Hành Phong phái tuy còn ở cấp 5, nhưng đã gần đột phá.
Chỉ riêng nhà họ Phó và Chu là chưa ai đạt cấp 5.
Chỉ cần bốn người kia thôi, Địch Mông và Ninh Chí đã khó có thể chống lại.
Thích Tuyền, với thực lực hiện tại, đã sánh ngang với các đại lão, nên ngầm được mặc định không tham gia tỷ thí thế hệ trẻ.
Dư Lan Chi nói: "Đại đệ tử Phùng Khắc của tôi, tu vi cấp 5 bậc 3, rất mong được lĩnh giáo cao chiêu từ Cục Điều tra."
Khi ông nói, linh lực thấm vào từng từ, lan tỏa khắp khán đài khiến ai nấy đều nghe thấy rõ ràng.
Phùng Khắc bất ngờ bị gọi tên: ???
Không, anh không muốn đánh đ.ấ.m gì hết. Anh chỉ muốn yên ổn tu luyện, tránh xa mấy màn c.h.é.m g.i.ế.c phiền phức.
Nhưng chưởng môn đã ra lệnh, anh đâu dám không tuân.
Phùng Khắc đành phải nén thở đứng dậy, mặt không cảm xúc, tung người bay xuống đài Trích Tinh. Dáng người nhanh nhẹn, khí chất lạnh lùng, vẻ ngoài tuấn tú khiến nhiều người hò reo tán thưởng. Đúng là đệ tử Hành Phong phái, nhìn cái biết ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-dua-vao-viet-van-linh-di-phat-nhanh/329.html.]
Lý Quốc Diên mỉm cười, gọi: "Địch Mông, cấp 5 bậc 2."
Địch Mông thong dong đứng dậy, xoay xoay chiếc búa gỗ đào nhỏ trong tay, dáng đi lười biếng như chẳng màng thế sự, bước xuống đài Trích Tinh.
Anh ta để đầu húi cua, sống mũi cao, mắt sâu, trông có vẻ là người lai hoặc mang dòng m.á.u dân tộc thiểu số. Kết hợp với khí chất phóng khoáng, cả người toát ra vẻ đẹp trai kiểu "bad boy", bất cần đời.
Là á quân của Đại hội huyền môn cách đây hai năm, Địch Mông không lạ mặt với giới tu hành. Khi ấy, với thân phận tán tu, anh ta đã gây chấn động không nhỏ khi giành hạng nhì, được các môn phái lớn săn đón ráo riết, thậm chí không ít gia tộc chủ động kết giao, nhưng tất cả đều bị anh từ chối. Không ai ngờ người thanh niên phóng khoáng đó, hóa ra đã sớm gia nhập Cục Điều tra.
Phùng Khắc không cùng thế hệ với Địch Mông, nhưng từng biết đến anh ta qua Vệ Hoành Uông – người xếp thứ tư cùng kỳ. Vì vậy, khi nhìn thấy Địch Mông, anh liền thi lễ:
"Phùng Khắc của Hành Phong phái, xin được chỉ giáo."
Địch Mông lười nhác chắp tay đáp lại, miệng nở nụ cười hờ hững:
"Dễ nói."
Phùng Khắc: "..."
Khán giả: "..."
Hệ thống lo lắng hỏi:
[Đại lão, Địch Mông thấp hơn Phùng Khắc một bậc, liệu có thua không?]
Thích Tuyền:
[Không đâu.]
Mặc dù Địch Mông chỉ ở cấp 5 bậc 2, thấp hơn Phùng Khắc một bậc, nhưng anh đã qua huấn luyện chuyên sâu của Cục Điều tra. Lần trước còn phối hợp với Ninh Chí đấu lệ quỷ đầm lầy cấp 6 – dù là hai chọi một, nhưng có thể cầm cự lâu như thế dưới áp lực của lệ quỷ là quá rõ ràng cho thấy khả năng điều khiển linh lực và năng lực thực chiến của anh ta.
[Thế thì yên tâm rồi!]
Đúng như dự đoán, khi hai người vừa giao đấu, sự khác biệt đã lập tức hiện rõ.
Phùng Khắc tung hết sức, trong khi Địch Mông lại vẫn thong dong như thể đang dạo chơi. Nhìn vào, người ta có cảm giác như cấp bậc giữa hai người đã bị tráo đổi.
Trên gương mặt thô ráp của Lý Quốc Diên khẽ hiện lên một nụ cười hài lòng.
Đội tinh binh của Cục Điều tra từ lâu vốn nổi tiếng vì khả năng lấy một địch hai, vượt cấp khiêu chiến. Địch Mông lại là một trong những người nổi bật nhất trong số đó.