Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh - 328

Cập nhật lúc: 2025-05-17 16:36:50
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Doãn chưởng môn ban đầu đã chắc mẩm: 22 tuổi dù là Thiên sư cấp 7 thì giỏi mấy cũng không thể lấn át được đám lão già bọn họ. Nào ngờ, chính mấy lão già lại tự bẽ mặt mình.

Trong giới huyền môn, kẻ mạnh luôn được nể trọng. Doãn chưởng môn không định kết thù với một cao thủ như vậy nên chỉ thoáng điều chỉnh cảm xúc rồi lập tức đứng dậy, nở nụ cười thân thiện đón Thích Tuyền vừa đặt chân lên khán đài:

Mộng Vân Thường

“Khách quý giá lâm, tiếp đón chậm trễ, xin bỏ quá cho!”

Các vị đại lão khác đứng hình: ???

Quả không hổ danh đại tông môn, trở mặt nhanh như trở bàn tay.

Nghiêm gia chủ khẽ cười, thích thú nhìn những gương mặt đang tái mét. Sắc mặt Dư Lan Chi của Hành Phong phái trắng bệch nhất; gia chủ nhà họ Chu kế tiếp; Vạn chưởng môn Huyền Thanh phái thì kinh ngạc; riêng Phó Cửu Trọng vẫn lạnh tanh. Lúc nãy ra oai phủ đầu, chỉ Nghiêm Phụng Quân và Phó Cửu Trọng là không xuất thủ, nên uy áp siêu cấp 9 của Thích Tuyền cũng không nhắm vào họ. Nhờ vậy, hai người tránh cảnh bị ép đến thổ huyết.

Những đại lão cấp 7 cảm nhận rất rõ luồng uy áp lướt qua, khiến toàn thân nổi da gà. Thấy mấy kẻ kia bối rối, suýt nữa Nghiêm Phụng Quân đã phá lên cười.

Cuộc đấu ngầm kết thúc: Thích Tuyền nghiền ép toàn bộ.

Trước nụ cười của Doãn chưởng môn, Thích Tuyền chỉ khẽ gật, quay sang Lý Quốc Diên: “Cục trưởng Lý, cách tiếp khách của đại tông môn đúng là… phong vị riêng.”

Mọi người: “…”

Lý Quốc Diên bật cười, khóe môi nhếch lên, ánh mắt sâu xa, ho nhẹ: “Hôm nay mở mang tầm mắt thật, chỉ khổ cho Lỗ trưởng lão thôi.”

Lỗ Giáng: “…”

Địch Mông cười, phô hàm răng trắng, kéo Lỗ Giáng đang run lẩy bẩy quẳng xuống đất: “Bao giờ tỷ thí bắt đầu?”

Nhìn trưởng lão tông môn nằm bẹp như heo chết, mí mắt Doãn Dật giật giật, suýt không giữ nổi nụ cười, giọng khàn khàn: “Cục trưởng Lý, ý này là sao?”

“Không có ý gì.” Lý Quốc Diên trở lại nghiêm nghị. “Quý tông môn muốn đón Lỗ trưởng lão, tôi chỉ hộ tống ông ta đến đây.”

Không kịp để Doãn Dật đáp, ông đã ra lệnh: “Địch Mông, Ninh Chí, đưa Lỗ trưởng lão đi xem tỷ thí trước. Xem xong rồi tính.”

“Rõ!”

Địch Mông và Ninh Chí lập tức lôi Lỗ Giáng đi. Doãn chưởng môn chỉ biết trơ mắt nhìn.

Uy thế của Thích Tuyền vẫn khiến ông rùng mình. Ông đổi đề tài, liếc Linh Sinh còn đang đứng: “Vị này là?”

Khán đài còn hai chỗ trống, vốn dành cho Thích Tuyền và Lý Quốc Diên.

Thích Tuyền đáp gọn: “Trợ lý.”

Doãn Dật gật đầu: “Vậy thêm một ghế.”

Đánh không lại thì đành giữ thái độ tốt còn hơn.

Đệ tử Quy Nguyên tông lập tức mang ghế tới. Khi đặt, người này khéo léo điều chỉnh vị trí để Thích Tuyền và Lý Quốc Diên ngồi ngang hàng với Doãn Dật, còn Linh Sinh – “trợ lý” – chỉ thấp hơn nửa bậc.

Các đại lão khác: “…”

Giận mà không dám hé răng.

Dưới khán đài, đệ tử các môn phái xì xào. Nghiêm Canh không hiểu chuyện “uy áp” nhưng vẫn thấy rõ cục diện đảo chiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-dua-vao-viet-van-linh-di-phat-nhanh/328.html.]

“Anh Hòe, lúc nãy Lỗ trưởng lão… hộc m.á.u thật à?”

“Ừm.”

“Anh Hòe, sao sắc mặt Doãn chưởng môn đổi nhanh thế? Dư chưởng môn còn thảm hơn.”

“Anh Hòe, Doãn chưởng môn lễ độ với Thích tiền bối quá…”

“Anh Hòe…”

Nghiêm Hòe: “…”

Bên khu Phó gia, Phó Loan Phi lặng lẽ nhìn Thích Tuyền lên khán đài. Cô hiểu trận tỷ thí hôm nay nhằm phô trương thế lực của Quy Nguyên tông trước Cục Điều tra. Ban đầu còn lo, nhưng thấy Lỗ Giáng thổ huyết, Doãn Dật tái mặt, cô thở phào.

Thích tiền bối đúng là tấm gương sáng cho thế hệ sau!

Cô mới 22 tuổi thôi! Nhớ lại mình 18 tuổi mới lên cấp 4, Phó Loan Phi càng thêm nóng lòng.

Cô ấy phải lấy Thích tiền bối làm mục tiêu, nỗ lực tu luyện, tranh thủ bảo vệ những người mình muốn bảo vệ.

Bên kia, đám đệ tử Hành Phong phái cũng đang thì thầm bàn tán:

"Chưởng môn sao lại nhíu mày thế nhỉ?"

"Hình như lúc nãy chưởng môn loạng choạng một chút."

"Thích tiền bối này nhìn qua thôi đã thấy bất phàm."

"Chả trách có thể dễ dàng thu phục được Lệ Quỷ ở đầm lầy."

"Vệ sư đệ mà đụng phải cô ta, đúng là xui tận mạng."

Phùng Khắc nhíu mày, lạnh giọng: "Cái gì mà đụng phải? Rõ ràng là do đệ ấy phạm luật."

"Phùng sư huynh nói chí phải."

Trên khán đài, ba người Thích Tuyền đã an vị. Doãn Dật dặn dò đệ tử dưới quyền: "Bắt đầu tỷ thí đi."

Sau màn vừa rồi, mấy trò phô trương thanh thế đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Dù có bao nhiêu đệ tử tinh anh, cũng không sánh được với một mình Thích Tuyền.

Doãn Dật thậm chí còn không chắc liệu lúc nãy cô có dùng toàn lực hay không. Tu vi thực sự của cô sâu không lường được, khiến ông ta cảm thấy nặng trĩu trong lòng. Những chưởng môn và gia chủ khác cũng chẳng khá hơn là bao.

Nghiêm Phụng Quân lặng lẽ nhìn về phía con trai mình là Nghiêm Hòe đang ngồi trên khán đài, thở dài trong im lặng. Nghiêm Hòe từ lâu đã được xem là kẻ mạnh nhất trong thế hệ trẻ, vậy mà giờ lại phải đối đầu với một yêu nghiệt như Thích Tuyền.

Nhưng có đối thủ còn hơn không có gì. Là người đứng đầu quá lâu rồi, Nghiêm Hòe cần một cú hích mới. Ông ta có thể nhận ra, gần đây chiến ý trong người con trai mình càng lúc càng mạnh mẽ, gần như không thể kìm nén nổi nữa.

Phó Cửu Trọng vẫn giữ gương mặt không cảm xúc, ánh mắt chẳng hề liếc nhìn bất kỳ ai.

Tiếng chuông vang lên.

Tỷ thí nội bộ chính thức bắt đầu.

 

Loading...