Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh - 323

Cập nhật lúc: 2025-05-17 16:35:21
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà Nguyễn ngẩn người. Bà hít sâu một hơi để ổn định lại tâm trạng rồi hỏi tiếp: "Vậy rốt cuộc vì sao Xán Xán lại nhập vào người con? Hai đứa đang chơi trò gì vậy?"

Phương Bân ngừng cười, nghiêm túc hơn hẳn: "Xán Xán nói chị ấy không còn nhiều thời gian nữa. Chị muốn được làm người thêm một lần, muốn ăn cơm mẹ nấu, muốn được mẹ ôm, được mẹ quan tâm… Chị ấy bảo đã tìm đường về nhà suốt bao nhiêu năm nay rồi."

Không chỉ bà Nguyễn mà cả hệ thống cũng xúc động, nghẹn ngào.

[Hu hu hu... Xán Xán đáng thương quá...]

Trên đường đến Cục Điều tra, bà Nguyễn không ngừng lau nước mắt. Những ký ức xưa cũ như bị bới tung lên, từng giọt từng giọt rơi trên khuôn mặt tiều tụy.

Hai cha con nhà họ Phương bị đưa vào phòng thẩm vấn.

Bên ngoài, Phương Lan đứng trước mặt Thích Tuyền, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn chị: "Cảm ơn chị. Em cũng muốn thử xem mẹ có nhận ra em không, nhưng em biết... chuyện đó quá xa vời. Khó cho mẹ lắm."

Địch Mông xen vào: "Tối qua thật xin lỗi, nhưng tôi vẫn muốn biết tại sao pháp thuật của chúng tôi lại không có tác dụng với em?"

Phương Lan gật đầu, trả lời rõ ràng: "Không chỉ các anh, mà các Thiên sư khác cũng không làm được gì. Trước kia mẹ em từng tìm Thiên sư, nhưng họ đều bó tay... Vì em trai em tự nguyện cho em nhập vào. Trừ khi cả hai đứa cùng đồng ý, nếu không, không ai có thể ép em ra ngoài."

Thẩm Huy giật mình: "Còn có chuyện như vậy sao?"

Một linh hồn khác còn có thể cư trú mà không bị đẩy ra ngoài? Ngay cả linh hồn chính chủ đôi khi cũng có thể bị cưỡng ép rời đi cơ mà!

Phương Lan tiếp lời: "Có một chú quỷ đã dạy em cách đó. Em học rất lâu rồi."

"Chú quỷ nào?" – Thẩm Huy hỏi.

Phương Lan lắc đầu: "Lúc em chết, nơi đó có một chú quỷ sống rất lâu rồi. Ông ấy biết nhiều lắm, có mấy thứ giống như pháp thuật của các anh."

Mộng Vân Thường

Thẩm Huy hơi nheo mắt, lòng đầy nghi hoặc.

Anh quay sang nhìn Thích Tuyền, người vẫn im lặng từ nãy giờ.

Thích Tuyền điềm đạm đáp: "Đó là một dạng pháp tắc được tạo nên từ giao ước giữa người thân ruột thịt. Khi giao ước thành lập, sẽ sinh ra một quy tắc mới, quy tắc này có thể vượt qua luật lệ của bên thứ ba."

Nói cách khác, khi Phương Lan và Phương Bân đã thiết lập mối liên kết, thì trừ hai người bọn họ, không ai có thể can thiệp.

Thẩm Huy cúi đầu, thở dài một tiếng: "Tôi đúng là nông cạn."

Trải qua nhiều vụ án, anh càng nhận ra sự thiếu sót trong hiểu biết của chính mình.

"Em... c.h.ế.t như thế nào?" – anh chậm rãi hỏi – "Chết ở đâu?"

Phương Lan cúi mặt, ánh mắt phủ kín đau thương: "Em bị rút sạch m.á.u đến chết. Em không biết mình bị giam ở đâu."

Không khí trong phòng như đặc lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-dua-vao-viet-van-linh-di-phat-nhanh/323.html.]

Tại sao phải rút m.á.u của một đứa bé? Nếu chỉ là bị bệnh trong lúc bị bán, hay bị đánh khi phản kháng, thì còn dễ hiểu. Nhưng rút sạch máu...

Chuyện này nghe như một nghi lễ, không đơn thuần là g.i.ế.c người.

Địch Mông hỏi gấp: "Em có nhớ mặt kẻ đã làm không?"

Phương Lan lắc đầu.

"Vậy còn khung cảnh xung quanh?"

Cô bé nhíu mày cố gắng nhớ lại: "Là mấy ngôi nhà thấp tầng, xây sát nhau. Trước một căn nhà có trồng cây... còn lại em không nhớ được."

Không có gì nổi bật. Với mười mấy năm trôi qua, khu đó có khi đã bị giải tỏa hoặc thay đổi hoàn toàn.

Hệ thống than thở: [Vậy giờ biết tìm hung thủ ở đâu? Không lẽ phải bỏ qua...]

Thích Tuyền không nói gì. Suy nghĩ trong đầu cô bắt đầu ghép lại từng mảnh vụn.

Đúng lúc đó, một điều tra viên trẻ bước nhanh vào, báo cáo: "Đội trưởng Địch! Hai cha con nhà họ Phương đã khai nhận rồi!"

Thì ra cả hai đều không phải dạng người có tinh thần vững vàng. Vừa vào phòng thẩm vấn, dưới sự dẫn dắt và ép hỏi của điều tra viên, đã nhanh chóng lòi ra toàn bộ sự thật.

Năm đó, vì công việc quá bận rộn, bà Nguyễn và ông Phương đã giao con gái nhỏ cho ông cụ Phương trông nom. Nhưng không ngờ rằng...

Ông cụ Phương là một con nghiện cờ bạc. Khi ấy, con trai và con dâu vẫn chưa có sự nghiệp ổn định, đồng lương ít ỏi không đủ chi trả mọi thứ. Dù sống ở vùng ngoại ô Long Kinh, gia cảnh họ vẫn cực kỳ khó khăn…

Ông cụ Phương không kiếm được tiền đánh bạc, lại nghe người ta bàn về chuyện "mua bán trẻ con", lòng tham nổi lên. Vốn dĩ ông ta chẳng có mấy thiện cảm với đứa cháu gái, lại luôn thúc giục con trai và con dâu sinh thêm đứa nữa. Nhưng con dâu không đồng ý, nói có một đứa là đủ rồi, con trai cũng cho rằng nuôi thêm đứa nữa sẽ quá áp lực.

Ông ta chẳng buồn để tâm. Trong đầu chỉ nghĩ: nếu bán đứa bé đi, vừa có được một vạn tệ – mà đó là số tiền cực kỳ lớn hơn mười năm trước – vừa có lý do ép vợ chồng con trai sinh thêm. Vừa có tiền, vừa được toại nguyện, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Nghĩ là làm.

Ngày nào nhìn con dâu mua đồ cho Phương Lan, ông ta lại thấy bực. Cuối cùng, vào một trưa trời nắng gắt, ông ta lén bán đứa bé cho bọn buôn người. Trước khi giao đi, ông ta dùng đôi tất trắng ống dài nhét vào miệng Phương Lan – đôi tất mà cô bé rất thích.

Phương Lan khi đó chỉ mới ba tuổi, nhưng ký ức bị ép rời khỏi nhà mãi mãi khắc sâu, đến khi c.h.ế.t vẫn không quên.

"Rầm!" – Địch Mông nổi giận đ.ấ.m mạnh xuống bàn, giọng nén tức: "Còn tên Phương kia thì sao? Hắn biết không?"

"Lúc đầu không biết." Phương Lan chậm rãi nói. "Sau này, nghe ông ta mớ khi ngủ, mới phát hiện ra sự thật."

Thẩm Huy sững người: "Vậy mà hắn im lặng luôn à?"

Điều tra viên trẻ cau mày, đầy khinh thường: "Biết con gái bị bán, nhưng không dám báo án, vì không muốn cha mình vào tù. Cảm thấy áy náy nên đốt hết ảnh con gái, còn nói là để vợ khỏi đau lòng."

"Cặn bã!" – Hệ thống gào lên.

 

Loading...