Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh - 322

Cập nhật lúc: 2025-05-17 16:35:07
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô bé không tỏ ra sợ hãi. Cô biết rõ, từ ánh mắt của Thích Tuyền, người của Cục Điều tra không có ý định trấn áp cô, mà đang cho cô một cơ hội để nói rõ sự thật.

Dáng vẻ khi hiện hình của Phương Lan là lúc cô bé qua đời—ba tuổi, làn da trắng hồng bụ bẫm, tóc tết hai bên, mặc váy hồng dài đến gối, đi tất trắng và giày da đỏ hở mũi. Trên mắt cá chân còn đeo một sợi dây nhỏ, như một món đồ trang sức xưa.

Kiểu ăn mặc quen thuộc của những đứa trẻ mười mấy năm trước.

Bà Nguyễn đưa tay lên che miệng, cố giữ mình không bật khóc. Bím tóc là bà tết, váy là do bà chọn, cả giày và tất cũng là bà chuẩn bị. Từng thứ một như cứa vào tim bà, sắc bén và đau đớn.

Mộng Vân Thường

Ông Phương vẫn cố giữ bình tĩnh, làm ra vẻ xúc động: "Xán Xán! Thật sự là Xán Xán!"

Còn ông cụ Phương thì mặt trắng bệch, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào đứa bé.

"Mẹ ơi," giọng Phương Lan giờ đã trở lại là của một cô bé ba tuổi, mềm mại và trong trẻo, "con không làm hại em trai đâu."

Cô bé không muốn bị hiểu lầm.

Lúc này, Phương Bân cũng mở mắt, nhìn thấy cô bé, liền tinh nghịch làm mặt quỷ, cười tươi: "Mẹ, đây là trò chơi của con với Xán Xán!"

Bà Nguyễn: "?"

Hai cha con nhà họ Phương: "???"

[Đại lão, con nít bây giờ đều kỳ quái vậy sao?] Hệ thống không kìm được phải lên tiếng.

Thích Tuyền: [Chắc chỉ là khác biệt cá nhân thôi.]

Trong khi mọi người còn đang sốc, Phương Bân vẫn cười toe: "Thật ra con quen Xán Xán từ lâu rồi. Có lần con quên làm bài tập, là chị ấy viết giùm con trong lúc con ngủ. Chị lợi hại lắm! Mấy bài trên lớp con không hiểu, về nhà hỏi chị, chị đều giải thích được!"

"Phương Bân!" Ông Phương giận đến mức nói không thành câu: "Con không thấy ba mẹ và ông nội lo cho con đến cỡ nào hả? Con tưởng đây là trò chơi sao? Hôm nay ba phải đánh c.h.ế.t con mới được!"

Phương Bân vội trốn sau lưng Địch Mông, mặt vẫn cười ranh mãnh: "Ba mới không lo lắng cho con! Chỉ có mẹ là phát hiện ra con bất thường thôi! Từ nhỏ đến lớn, ba đã từng quan tâm con chưa?"

"Nhưng con là ông nội nuôi lớn!" Ông Phương bị Địch Mông cản lại, không dám xông tới.

"Ổng ấy mới không nuôi con đâu!" Phương Bân xụ mặt. "Hồi nhỏ con đói mà xin ăn, ổng chỉ lo đánh bài, mặc kệ con sống chết. Còn ngày nào cũng nói xấu mẹ trước mặt con nữa, con nghe riết mà tai muốn chai luôn! Ổng chỉ coi con là cái cớ để xin tiền mẹ thôi!"

Bà Nguyễn im lặng. Một lát sau mới nghẹn giọng hỏi: "Bân Bân, sao trước đây con không nói với mẹ?"

"Mẹ lúc nào cũng nghe lời ba," Phương Bân nói thẳng. "Ba chỉ cần dỗ vài câu là mẹ mềm lòng. Con còn nhỏ, nói cũng chẳng ai nghe."

"...Mẹ xin lỗi." Bà Nguyễn nói khẽ. Bà vừa thấy có lỗi với con gái, lại vừa thấy có lỗi với con trai.

"Không phải lỗi của mẹ." Phương Lan bỗng kéo nhẹ tay áo bà, giọng nhẹ nhàng: "Mẹ vất vả quá, không còn sức để để ý mấy chuyện đó."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-dua-vao-viet-van-linh-di-phat-nhanh/322.html.]

Phương Bân gật đầu liên tục: "Đúng vậy."

Cậu liếc nhìn hai cha con nhà họ Phương, không chút khách sáo: "Từ nhỏ tới lớn hai người chưa từng quan tâm con. Mẹ vừa phải đi làm kiếm tiền, vừa lo toan hết việc nhà. Một người nghiện bài bạc, một người lười làm ăn, còn không biết thương mẹ."

Hai cha con họ Phương đều cứng họng, mặt lúc đỏ lúc trắng.

Bà Nguyễn lúc này như được tiếp thêm dũng khí, hỏi thẳng: "Xán Xán, rốt cuộc chuyện con mất tích là như thế nào?"

Phương Lan ngẩng đầu, chỉ thẳng vào ông cụ Phương: "Là ông ta bán con."

Cả phòng c.h.ế.t lặng.

Bà Nguyễn dù đã có linh cảm từ trước, nhưng khi nghe chính miệng con gái xác nhận, vẫn không kiềm được cơn giận. Bà túm lấy chén trà trên bàn, ném thẳng về phía ông cụ họ Phương, gào lên: "Lão súc sinh! Sao ông dám bán con gái tôi! Ông hại c.h.ế.t Xán Xán! Đồ khốn nạn! Đáng chết!"

[Lão quái vật! Ổng ta đáng bị xử tử!] – hệ thống phẫn nộ gào lên, gần như mất kiểm soát.

Ông Phương vung tay chắn lấy chén trà đang định ném tới, ánh mắt hằn rõ cơn giận: "Bà điên rồi à?"

Bà Nguyễn cười nhạt, cơn đau đớn biến thành lạnh lẽo trong đáy mắt: "Tôi điên đấy, thì sao? Còn hơn là làm người như cha con ông!"

Cuối cùng, bà cũng hoàn toàn tỉnh ngộ.

"Ly hôn đi." Bà nói rành rọt từng chữ.

Ông Phương chưa kịp phản ứng, bà đã tiếp lời, giọng băng giá: "Còn ông, chuẩn bị mà vào tù đi."

Ánh mắt bà như đóng băng lại, căm hận nhìn chằm chằm vào ông cụ Phương.

Đúng lúc ấy, Địch Mông lên tiếng, giọng nghiêm nghị: "Mời mọi người đi theo chúng tôi một chuyến."

Ông cụ Phương vẫn giữ vẻ bình thản, ông ta nghĩ, sự việc đã xảy ra hơn chục năm trước, dẫu có bán cháu gái đi chăng nữa, liệu có bằng chứng gì không? Chính phủ chẳng lẽ chỉ dựa vào lời một con bé 'chết rồi' để xử tội ông?

Bà Nguyễn lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi Phương Lan: "Sao con trở về rồi mà không nói với mẹ?"

Phương Lan cúi đầu, giọng nhỏ như sợ làm vỡ lòng ai: "Trước kia con xấu lắm... con sợ mẹ không nhận ra. Với lại, con là quỷ, con sợ mẹ không chấp nhận được."

Bị chính người thân bán đứng, đứa bé làm sao có thể cảm thấy an toàn?

Bà Nguyễn quay sang Phương Bân, giọng cao hơn một chút: "Còn con, sao cũng không nói?"

Phương Bân gãi đầu, cười toe toét: "Con phải giữ lời chứ! Con đã hứa với Xán Xán là sẽ không kể cho ai mà."

 

Loading...