Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh - 321
Cập nhật lúc: 2025-05-17 16:34:52
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phương Bân bỗng quay đi, tay khẽ đưa lên lau khóe mắt. Địch Mông và Thẩm Huy cùng lúc sững người.
Họ đã hiểu ra rồi.
Giọng Thích Tuyền vang lên chậm rãi: "Bà Nguyễn, bà rất nhớ cô bé sao?"
"Nhớ! Làm sao có thể không nhớ được chứ! Nó là con gái tôi, ngoan ngoãn lại đáng yêu, giống như một mặt trời nhỏ vậy. Dù có đi làm mệt mỏi thế nào, chỉ cần về đến nhà nhìn thấy con bé cười là tôi như được tiếp thêm năng lượng. Tôi từng nghĩ, đợi con lớn một chút, tôi sẽ đưa nó đi nhà trẻ, mặc váy xinh, đeo cặp sách, có một tuổi thơ vui vẻ... rồi sau đó..." Giọng bà run lên, nghẹn lại. Bà khóc không thành tiếng.
Ông Phương cau mày, siết chặt nắm tay, mất kiên nhẫn nói: "Mọi chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, giờ nói mấy chuyện này có ích gì? Các đồng chí, nếu không đuổi được quỷ thì xin mời về cho."
Không ngờ, bà Nguyễn bỗng gào lên: "Tôi muốn nói thì tôi nói! Ông dựa vào đâu mà không cho tôi nhắc đến con bé? Lần nào tôi nhắc đến nó, ông cũng nói là sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Bân Bân! Bân Bân là con tôi, chẳng lẽ tôi không thương nó sao? Nhưng tại sao tôi không thể cho nó biết mình từng có một người chị? Tại sao các người lại đốt hết ảnh của Xán Xán? Trả lại cho tôi! Trả lại ảnh cho tôi!"
Người phụ nữ trước giờ yếu đuối giờ đây lại như bùng nổ. Bà đẩy mạnh ông Phương ngã nhào, rồi quay sang nhìn chằm chằm ông cụ Phương.
"Bao nhiêu năm nay, tôi nuốt trong lòng những điều này. Tôi và con trai ông đều đi làm, Xán Xán là do một tay ông chăm sóc. Tôi biết ông không thích cháu gái. Tôi không chỉ một lần nghe hàng xóm nói ông thường xuyên nhìn chằm chằm vào con trai nhà người ta. Sau khi Xán Xán mất tích, ông lập tức mua tượng Phật về, ngày nào cũng lẩm bẩm cầu nguyện, nói là vì con bé... nhưng tôi thấy ông chính là chột dạ! Có phải ông đã làm hại con tôi không? Có phải không?!"
"Con mẹ nó bà điên rồi hả?!" Ông Phương giận dữ đứng bật dậy, giơ tay định đánh.
Nhưng bị một bàn tay giữ chặt.
"Muốn đánh vợ ngay trước mặt chúng tôi? Ông còn là đàn ông không đấy?" Địch Mông lạnh lùng hỏi, giọng đầy áp lực.
Ánh mắt ông Phương d.a.o động. Ông ta vốn ngoài mạnh trong yếu, bị khí thế đè ép, lập tức cứng đờ, không dám động đậy.
Địch Mông buông tay ông ra, nghiêng đầu nhìn bà Nguyễn: "Thật ra, bà đã nghi ngờ từ rất lâu rồi đúng không?"
Bà Nguyễn khựng lại.
Lúc này, Phương Bân đột nhiên cất tiếng, giọng nghèn nghẹn: "Mẹ... mẹ thật sự nhớ con sao?"
Bà Nguyễn ngẩn người nhìn cậu bé.
Cả ông Phương và ông cụ Phương đồng thời tròn mắt, kinh hãi nhìn về phía Phương Bân... hoặc đúng hơn là Phương Lan.
Phương Lan chậm rãi quay người lại, nước mắt rưng rưng, giọng nhỏ nhẹ: "Thật ra, con đã trở về từ rất lâu rồi."
Bà Nguyễn lắp bắp: "Lâu rồi? Ý con là..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-dua-vao-viet-van-linh-di-phat-nhanh/321.html.]
"Vâng. Khi em trai con lên năm tuổi, con đã về nhà rồi."
Bà Nguyễn đột nhiên cứng đờ. Vài giây sau, bà lắp bắp: "Xán Xán? Con là Xán Xán sao? Là thật sao? Con... đã..."
Mộng Vân Thường
Bà không thể nói nổi hai chữ "chết rồi".
Suốt những năm qua, điều bà lo lắng nhất chính là đứa con gái mất tích kia. Mỗi ngày đều thầm cầu nguyện con bé còn sống, sống tốt... nhưng bây giờ, sự thật hiện ra rõ ràng trước mắt, khiến bà không còn cách nào trốn tránh nữa.
Mắt bà nhòe đi vì nước, không thể nhìn rõ gương mặt con bé. Thế nhưng, một cách kỳ lạ, bà lại cảm nhận được rõ linh hồn đang trú ngụ trong cơ thể Phương Bân — chính là con gái mình.
Phương Lan khẽ mỉm cười: "Sau khi con trở về, em trai đã đi nhà trẻ, không ai nhìn thấy con nữa. Nhưng con vẫn đi theo em mỗi ngày. Nhờ vậy mà con học được nhiều thứ ở trường. Những điều mẹ mong muốn, con đều làm được hết. Con còn lén làm bài kiểm tra thay em trai nữa, điểm toàn tuyệt đối! Mẹ, con có giỏi không?"
Bà Nguyễn không kìm được, bật khóc nức nở, lao tới ôm lấy con gái. Tiếng khóc của bà đầy đau đớn và xót xa.
Ông Phương cũng dần bình tĩnh lại, sắc mặt dịu đi. Ông ta lên tiếng: "Xán Xán, sao con không nói sớm? Nếu biết con đã về, ba mẹ đã không lo lắng như vậy rồi. Nhưng mà, con chiếm cơ thể của Bân Bân thế này, liệu có làm em bị thương không? Hay là con đi ra đi, cả nhà mình cùng sống với nhau."
Phương Lan bật cười lạnh lẽo, ánh mắt đầy châm biếm: "Cùng sống sao? Là để bị người cha tốt bụng của ông hại thêm lần nữa à?"
Bà Nguyễn cứng người.
Vài giây sau, bà từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ông cụ Phương, giọng lạnh đi: "Là ông hại con bé? Là thật sao?"
Từ lâu bà đã nghi ngờ, nhưng không có bằng chứng nào.
Ông cụ Phương biến sắc, giọng cứng rắn: "Đừng tin lời con bé nói bậy! Ai biết nó là con ma từ đâu tới, nhập vào cháu trai tôi rồi muốn phá nát cả nhà này!"
"Đúng vậy vợ à, bà nghe lời người ngoài làm gì, sao lại không tin tôi với ba? Năm đó Xán Xán mất tích, ba tự trách đến mức phải nhập viện, chẳng lẽ bà còn nghi ngờ ông ấy được sao?" Ông Phương sốt sắng nói, cố gắng giữ thể diện.
Nhưng bà Nguyễn làm vợ ông ta bao nhiêu năm, chẳng lẽ không nhìn ra được sự chột dạ trong ánh mắt kia?
Đầu óc trống rỗng, bà nhìn chằm chằm người chồng đầu gối tay ấp hơn mười năm, trong lòng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo đến rợn người—bình tĩnh đến mức đáng sợ, như thể sự thất vọng đã chạm đáy.
Bà quay đầu, giọng điềm tĩnh đến bất ngờ: "Xán Xán, năm đó rốt cuộc con đã gặp chuyện gì? Nói cho mẹ biết đi. Dù xảy ra chuyện gì, mẹ cũng sẽ đòi lại công bằng cho con."
Phương Lan khẽ cười: "Chỉ cần mẹ nói câu này, con đã mãn nguyện rồi."
Ngay sau đó, cô bé nhắm mắt lại. Một luồng ánh sáng nhạt lướt ra khỏi cơ thể Phương Bân, hình dáng Phương Lan hiện lên rõ ràng ngay trước mắt mọi người.