Suốt quãng đường còn lại, Thích Tuyền bị "va nhẹ" năm lần liên tiếp.
Nói là "va", thật ra chỉ là những lần chạm khẽ vào vai, vào cánh tay, rồi lập tức lùi lại. Không đủ để cô khẳng định người bên cạnh cố ý. Nhưng năm lần thì không phải ít.
Cũng không rõ cuối cùng họ đến khu dân cư kiểu gì.
Khu này nằm ở rìa thành phố Long Kinh, kiến trúc cũ kỹ, phong cách những năm trước, vách tường xám loang lổ. Nhà của họ Phương – vợ họ Nguyễn, con trai tên Phương Bân – là một trong số những căn hộ đó. Trong nhà còn có ông nội của cậu bé.
Do tối qua nhóm của Địch Mông đã liên hệ trước nên cả nhà đã đợi sẵn.
Một gia đình bốn người tưởng chừng đầm ấm, vậy mà bầu không khí lại ngột ngạt đến mức người ta vừa bước vào đã cảm nhận được.
Phương Bân ngồi một mình trên ghế sofa chính giữa, cười mỉa, nụ cười có gì đó rất lạ. Ông Phương quay đi, né tránh ánh mắt con trai, bà Nguyễn mắt đỏ hoe như sắp khóc, còn ông nội thì quỳ trước tượng Phật, khẽ niệm kinh trong vô vọng.
Họ vốn nghĩ con trai bước vào tuổi dậy thì, tính cách nổi loạn một chút là chuyện bình thường. Cho đến một ngày, bà Nguyễn tận mắt thấy con trai mặc váy.
Cảm giác bất an lập tức ập đến.
Gia đình đã tìm nhiều "đại sư", nhưng không ai làm được gì. Một lần bà Nguyễn lên mạng, tình cờ thấy tài khoản của Bạch Thủy Chân Nhân, ôm chút hy vọng, bà gửi tin nhắn cầu cứu.
Vài ngày sau, người của Cục Điều tra đến. Họ là cơ quan nhà nước, nên vợ chồng ông Phương phần nào yên tâm hơn.
Chỉ tiếc, cho đến giờ, vẫn chưa ai đuổi được con quỷ kia ra khỏi con trai họ.
Ông Phương ngồi thở dài: "Không biết hôm nay người mới đến có làm được gì không."
Bà Nguyễn nghẹn giọng: "Nghe nói là cao nhân, chắc được thôi..."
"Ha." Phương Bân bật cười, rõ là cười khinh.
Nó không hề sợ. Quỷ trong người nó đã chứng kiến quá nhiều "cao nhân bất lực".
Bà Nguyễn không cầm được nước mắt, quỳ xuống: "Tôi xin ngài, xin ngài rời khỏi con trai tôi... Ngài muốn gì tôi cũng đồng ý, chỉ xin ngài..."
Mộng Vân Thường
Phương Bân nhìn bà, đôi mắt thâm trầm thoáng lộ chút bối rối, nhưng rồi nhanh chóng chuyển thành oán hận. Nó mím môi, không nói gì.
Đúng lúc ấy, có tiếng gõ cửa.
Cả nhà khựng lại.
Ông Phương hoàn hồn đầu tiên, vội vàng ra mở. Bà Nguyễn lo lắng ngóng nhìn ra cửa, ông cụ dừng tụng kinh, đứng dậy nhìn về phía cháu trai.
Phương Bân cũng ngẩng đầu, khóe môi cong lên đầy lạnh lùng.
Ánh mắt ông cụ thoáng run rẩy.
Thích Tuyền bước vào.
Căn nhà không lớn, phòng khách cũng không rộng, nhưng gọn gàng sạch sẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-dua-vao-viet-van-linh-di-phat-nhanh/319.html.]
Cô vừa bước vào đã thấy Phương Bân ngồi chính giữa.
Ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, Phương Bân lập tức cảm thấy nguy hiểm. Cơ thể vẫn giữ thẳng, nhưng hai tay đã siết chặt lấy nhau theo bản năng.
Ông Phương nhìn nhóm khách, ngập ngừng hỏi: "Đồng chí Địch, cao nhân hôm nay... chưa đến à?"
Ánh mắt ông đảo qua một lượt, thấy toàn là người trẻ, trong đó có một cô gái trông rất bình thản, không giống "cao nhân" trong tưởng tượng.
Địch Mông thản nhiên đáp: "Đến rồi. Người đang nhìn con trai ông kìa."
Ông Phương: "..."
Sao mà trông... không đáng tin lắm?
Dù nghĩ vậy, ông cũng không dám lỡ lời, chỉ quay sang bảo vợ pha trà cho khách.
Bà Nguyễn đi vào bếp.
Thích Tuyền bước thẳng tới trước mặt Phương Bân. Linh Sinh lấy một cái ghế nhỏ ra, dùng Bùa Hút Bụi dọn sạch rồi đặt phía sau cô.
Cô ngồi xuống.
Phương Bân cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt không giấu được vẻ tò mò xen lẫn lo lắng. Nó nhìn Thích Tuyền, lại liếc sang Linh Sinh, rồi nói: "Anh ấy đối xử với cô tốt ghê. Tốt hơn cả ba tôi với mẹ tôi."
Cả phòng im bặt.
Ông Phương tức thì nổi giận: "Nó không phải con trai tôi!"
"Muốn đi xét nghiệm ADN không?" – Phương Bân nhún vai, đáp tỉnh queo.
Ông Phương nghẹn họng, tức đến run người.
Thẩm Huy hỏi: "Ngươi... hôm qua bọn tôi đã hỏi rồi, nhưng giờ vẫn phải hỏi lại. Phải làm sao thì ngươi mới chịu rời khỏi cơ thể Phương Bân?"
"Hỏi vô ích thôi. Dù sao các người cũng không đuổi được tôi." – Phương Bân trả lời, rồi quay sang nhìn bà Nguyễn – "Mẹ, mẹ không thích con à?"
Bà Nguyễn run tay, suýt đánh rơi khay trà.
Phương Bân bất ngờ đứng lên, bước đến gần bà: "Mẹ, để con giúp mẹ nhé. Ba với ông nội thật tệ, ngày nào cũng bắt mẹ làm cái này cái kia. Ông nội thì thôi đi, già rồi, sắp liệt giường tới nơi. Nhưng ba thì... còn trẻ mà vô dụng quá."
Mặt ông Phương đỏ như tôm luộc.
Bà Nguyễn nhìn đứa con – hay đúng hơn là linh hồn trong cơ thể nó – mắt rưng rưng. Rõ ràng có cả biết ơn và khó xử.
Trong nhà này, bà là người yếu thế nhất. Lần đầu tiên, có ai đó nói đỡ cho bà.
Thẩm Huy nhìn biểu cảm của ông Phương với ông cụ, cố nén cười đến đỏ cả mặt.
Địch Mông chẳng kiêng dè như cậu, bật cười thành tiếng, trêu chọc: "Nhà ngươi thương mẹ vậy thì đừng dọa mẹ nữa. Ra khỏi thân thể cậu bé, tự làm chủ gia đình này, không để ai bắt nạt mẹ ngươi nữa, chịu không?"