Cô ta đã thăng cấp!
Lệ quỷ lơ lửng một cách rũ rượi trong không trung, chẳng còn chút tinh thần chiến đấu nào nữa.
Thích Tuyền nhìn nó, chau mày: "Thế này thì không được rồi."
Mộng Vân Thường
Cô suy nghĩ một chút, sau đó quay sang nói với Lý Quốc Diên: "Con quỷ này nhát quá, cho điều tra viên dưới cấp 2 vào thôi."
Tất cả mọi người: …
Lệ quỷ: ???
Cấp 2? Cô đang xỉ nhục ai thế hả?!
Rõ ràng là muốn dùng nó để huấn luyện, cho đám thiên sư non tay kia lấy kinh nghiệm. Được thôi! Cô ta thì nó không dám động đến, nhưng mấy tên tép riu kia thì khác. Đánh c.h.ế.t cũng không sao!
Lý Quốc Diên hiểu ý, lập tức triệu tập các điều tra viên dưới cấp 2, chia thành từng nhóm nhỏ, lần lượt đưa vào phòng huấn luyện để đối đầu với lệ quỷ.
Nhóm nào khi vào cũng vênh mặt, thẳng lưng như ai… nhưng khi ra thì đều nằm cáng.
Thích Tuyền vẫn không để lệ quỷ giữ nguyên cấp độ. Cô ép nó xuống cấp 2 bậc 3, đủ để không tạo ra nguy hiểm c.h.ế.t người, nhưng vẫn giữ lại bản tính hung tàn vốn có. Lệ quỷ đánh rất ác, mỗi đòn đều mang theo cơn hận bị giam cầm trong mộc bài gỗ đào suốt thời gian qua.
Tuy nhiên, theo thời gian, các điều tra viên dần tiến bộ. Họ học được cách chiến đấu tốt hơn, phối hợp trơn tru hơn. Dù lệ quỷ có được tăng cấp lại đi nữa, nó cũng dần bị đè xuống bởi kinh nghiệm dày dạn của những người đã chiến đấu liên tục.
Cuối cùng, tất cả chỉ còn lại hai người chưa ra trận—Địch Mông và Ninh Chí, hai điều tra viên cấp 5.
Địch Mông cảm thấy hứng khởi, ánh mắt rực chiến ý. Anh liếc sang Ninh Chí, vừa xoa hai tay vừa hỏi: "Muốn đấu thử không?"
Ninh Chí giơ kiếm gỗ đào lên, không chút do dự: "Đương nhiên."
Cả hai đồng loạt lao vào phòng huấn luyện.
Hiện giờ, Ninh Chí đang ở cấp 5 bậc 1, Địch Mông là cấp 5 bậc 2, còn lệ quỷ thì đã được nâng lên cấp 6 bậc 1.
Tức là họ đang chuẩn bị đánh vượt cấp.
Nhưng hai chọi một, cũng không phải là không cân sức.
Lệ quỷ chẳng dám khinh thường bọn họ. Dù đã mệt sau chuỗi chiến đấu dài, nhưng lần này nó lại có thể sử dụng toàn bộ sức mạnh. Cảm giác quỷ lực dâng trào khiến nó rạo rực chiến ý.
Hai đứa nhãi, chờ đó!
Nó né được đòn đầu tiên, kiên nhẫn quan sát điểm yếu. Rồi đột nhiên, một luồng quỷ lực hóa thành bàn chân, từ phía sau đạp mạnh vào lưng Ninh Chí.
"Ha ha ha ha ha!"
Nhưng chỉ một giây sau, một cây búa gỗ đào khổng lồ bất ngờ giáng thẳng vào n.g.ự.c nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-dua-vao-viet-van-linh-di-phat-nhanh/313.html.]
"Uỵch!"
Địch Mông cười khẩy, vừa đánh túi bụi vừa buông lời giễu cợt: "Cười cái gì, nhìn như gà con mà cũng đòi làm trùm?"
Ninh Chí phía sau cũng lập tức đứng dậy, nhập trận ngay không chậm trễ.
Lúc này, lệ quỷ mới ngớ ra—cú đá vừa rồi là trò lừa! Hai người phối hợp diễn kịch để đánh lừa nó. Quá đắc ý nên nó chủ quan, mất cảnh giác.
Chết tiệt!
Cơn giận bùng lên, lệ quỷ tụ khí đen tạo ra một phân thân, rú lên rồi lao vào chiến đấu quyết liệt.
Trận chiến kéo dài ngoài dự đoán. Lâu đến mức Thích Tuyền ngồi trên sofa ngoài phòng, nhập định luôn ba đại chu thiên.
Cuối cùng, trong phòng huấn luyện, cả ba—hai người, một quỷ—đều nằm bẹp dưới đất, chẳng còn hơi sức mà nhúc nhích.
Địch Mông thở hổn hển, cười sảng khoái: "Thật sự rất đã!"
Đã lâu lắm rồi anh mới được chiến một trận đúng nghĩa, tinh thần sảng khoái chưa từng có.
Ninh Chí cũng vậy. Cậu mỉm cười, một nụ cười thật lòng—cảm giác chiến đấu bên đồng đội thế này vui hơn rất nhiều so với những ngày làm thiên sư cô độc trước kia.
Lệ quỷ nằm vật ra sàn, gần như muốn khóc.
Cuộc đời này đúng là chuyên đi chèn ép quỷ mà!
Thích Tuyền đứng dậy, giơ mộc bài gỗ đào lên, nhẹ nhàng ném ra thu lệ quỷ lại.
Nó bị kéo về không gian giam cầm, chen chúc cùng Tần Nhược và một thiên sư râu dài của thành phố Long Lân.
Lệ quỷ chán nản lau mặt, giọng run run: "Lúc bị trấn ở đầm lầy, ta còn không uất ức như thế này."
Tần Nhược chỉ biết thở dài, an ủi: "Ngươi nên mừng vì mình vẫn còn giá trị để cô ta dùng. Nếu mất giá trị, ngươi sẽ bị đánh cho tan hồn nát vía."
Lệ quỷ im lặng. Nó cảm thấy đời mình thật sự quá khổ.
Nhưng dù thế, buổi huấn luyện này vẫn vô cùng hiệu quả.
Nhiều điều tra viên cấp thấp vốn đang bế tắc nay có bước đột phá, sau đó thăng cấp trong quá trình tu luyện. Dù các thiên sư cao cấp khó thăng cấp hơn, nhưng trận chiến theo hình thức mới đã giúp họ lĩnh ngộ nhiều điều trong huyền thuật.
[Đại lão, 'Quốc Vận Miên Diên' vừa thưởng cho ngài một nghìn quả địa lôi.]
Âm thanh hệ thống vang lên.
Thích Tuyền hài lòng gật đầu. Điều tra viên được lợi, cô cũng không thiệt—một nhiệm vụ đổi lấy một trăm ngày tuổi thọ, không hề lỗ.
Vì Thẩm Huy, Trần Phi Lộc, Ninh Chí và Địch Mông đều đã tham chiến, ai cũng kiệt sức, không ai đủ tỉnh táo để lái xe. Cuối cùng, Lý Quốc Diên phải đích thân đưa Thích Tuyền về nơi ở.