Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh - 310

Cập nhật lúc: 2025-05-17 16:31:32
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Còn chuyện bắt giữ Lỗ Giáng lần này, cũng chẳng ai chứng kiến tận mắt.

Hôm qua khi Địch Mông dẫn người đến bắt, giới huyền môn ở Long Kinh có nghe tin nhưng chẳng ai để tâm. Không phải họ ngu ngốc, mà họ không tin Cục Điều tra có đủ thực lực bắt một thiên sư cấp 7.

Và chính sự ngờ vực đó khiến họ đánh mất cơ hội duy nhất để nhìn rõ chân tướng.

"Đến đây thì cuộc họp không cần tiếp tục nữa, mọi người tắt video đi."

Nghiêm Hòe không nói gì, đứng dậy.

"Đợi đã." Nghiêm Phụng Quân gọi anh lại, thuận miệng hỏi: "Con nghĩ vị cao thủ đó sẽ nhận lời mời không?"

Nghiêm Hòe đáp ngắn gọn: "Không biết."

Rồi anh quay đầu rời khỏi phòng họp.

Nghiêm Phụng Quân nhìn theo, không giấu được vẻ bất mãn.

Lớn rồi, đúng là càng ngày càng khó bảo.

Tại biệt thự nhà họ Tô, Thích Tuyền đang ngồi trên sofa thì nhận được một tập tài liệu từ Lý Quốc Diên gửi đến. Tài liệu không dày, trình bày ngắn gọn.

[Phó Cửu Ca, từng là thiên sư cấp 4 ở tuổi 25, là em gái ruột của đương kim gia chủ nhà họ Phó - Phó Cửu Trọng. Hiện tại bà đã 45 tuổi. Hai mươi năm trước xảy ra tai nạn khiến bà mất trí nhớ. Từ đó đến nay sống ẩn dật trong nhà họ Phó, không xuất hiện trước công chúng.]

Thích Tuyền đưa tài liệu cho Linh Sinh xem.

Anh chỉ liếc qua, rồi chẳng mấy quan tâm, ánh mắt dời đi.

Lúc này anh đang tỉ mỉ lọc tạp chất ra khỏi những lá trà trong biệt thự, động tác chậm rãi mà dịu dàng, cứ như đang làm một chuyện rất quan trọng.

Thích Tuyền nhẹ giọng nói: "Điểm mấu chốt là vụ tai nạn kia."

Mộng Vân Thường

Nghe vậy, Linh Sinh ngẩng đầu nhìn cô, mím môi rồi lại cúi xuống, thu dọn số trà đã lọc sạch. Vẻ mặt anh lộ rõ sự không vui.

Thích Tuyền còn chưa hiểu gì thì anh đã cầm điện thoại, đi đến, nửa quỳ trước mặt cô, chỉ vào đỉnh đầu mình.

Cô bật cười, theo bản năng đưa tay xoa đầu anh.

"Tôi nghĩ tai nạn đó có liên quan đến anh. Có thể đã có người phát hiện ra sự tồn tại của anh. Anh là người của biệt thự Lâm Hồ, phải được sống dưới ánh sáng, phải dẹp yên mọi nguy hiểm từ khi còn trong trứng nước."

Cô luôn có xu hướng bảo vệ người của mình đến cùng.

Linh Sinh ngước lên nhìn cô. Trong mắt anh lúc này, chỉ còn lại hình bóng cô.

Giới huyền môn vốn không ai rảnh rỗi đi đọc những tiểu thuyết mạng như Nhật Ký Hào Môn.

Thế nên, khi các đệ tử đột nhiên nhận được nhiệm vụ đọc truyện, ai nấy đều ngơ ngác.

Đọc truyện... cũng tính là nhiệm vụ sao?

Dĩ nhiên, có một số đệ tử từng đọc qua rồi, liền chủ động kể lại nội dung cho sư phụ nghe.

Phản ứng của các bậc trưởng bối: ???

Một thiên sư siêu cấp 6 mới 22 tuổi?

Mấy người này nghĩ mình đang sống trong phim tiên hiệp chắc?

Tại nhà họ Phó, Phó Cửu Trọng không giao cho đệ tử mà tự mình đọc hết mười sáu chương truyện ngắn.

Sau khi xem xong, ông ta vẫn giữ gương mặt bình thản, không lộ cảm xúc gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-dua-vao-viet-van-linh-di-phat-nhanh/310.html.]

"Loan Phi, con thấy sao?"

Phó Loan Phi nghiêm túc đáp: "Tác phẩm chỉ trích hiện thực, tư tưởng sâu sắc."

Mấy chương đầu khá vui nhộn, nhưng càng đọc về sau, đặc biệt là chương "Hai quỷ tranh bá", thì càng thấy rõ thái độ châm biếm và phong cách riêng của Bạch Thủy Chân Nhân.

"Không biết người của Hành Phong phái sẽ cảm thấy sao khi đọc đến chương đó." Cô nói thêm.

Phó Cửu Trọng khẽ nhíu mày: "Ba không nghĩ..."

Phó Loan Phi chờ câu nói tiếp theo.

"...Tác giả viết quá tùy hứng. Có lẽ nghĩ gì viết nấy, không cân nhắc kỹ."

"..."

Cách nhìn của ba cô luôn khác người.

"Nhưng dù sao, thiên sư siêu cấp 6 mới 22 tuổi, còn giỏi hơn cả Nghiêm Hòe. Chúng ta đâu thể đoán được một thiên tài như vậy đang nghĩ gì."

Vậy nên đừng cố biến truyện đó thành đề tài phân tích văn học.

Phó Cửu Trọng đặt điện thoại xuống, gương mặt nghiêm lại: "Một người như vậy, e là khó mời về lắm."

"Nếu không thể mời được thì sao?" Phó Loan Phi hỏi, ánh mắt nghiêm túc.

"Vậy thì phải kiểm soát. Còn không thì... nghiền nát."

Bọn họ không trực tiếp g.i.ế.c người, nhưng có vô số cách khiến một thiên tài phải gục ngã.

Phó Loan Phi lộ vẻ lo lắng: "Hay để con đi..."

"Con mới 18 tuổi, chỉ là thiên sư cấp 4, con nghĩ mình giúp được gì?" Phó Cửu Trọng cắt lời.

"Ít nhất con có thể nhắc nhở cô ấy."

Cô khẽ cười: "Ba yên tâm, con có cách. Họ sẽ không phát hiện ra đâu."

Phó Cửu Trọng cúi đầu, không nói gì.

"Ba, người tài như vậy... ba thật sự nỡ nhìn cô ấy bị vùi dập sao? Nếu con không làm theo lương tâm, tu vi chắc chắn sẽ bị đình trệ."

Sau một hồi im lặng, Phó Cửu Trọng hạ giọng: "Tính mạng vẫn phải đặt lên hàng đầu."

"Con nhớ rồi!"

...

Tô Noãn Noãn vừa từ trường về, đã chạy tới hỏi ngay:

"Chị Tuyền Tuyền, chị định ở Long Kinh bao lâu nữa? Em nghe Ninh Chí nói chị hoàn thành công việc rồi."

Giọng cô ấy rất lưu luyến.

Thích Tuyền rút từ túi ra một lá bùa bình an được gấp gọn hình tam giác.

"Ngọc bội lần trước hết hiệu lực rồi. Lần này tôi không mang theo ngọc, nhưng lá bùa này có thể ngăn tà khí cho em vài lần."

Tô Noãn Noãn vui mừng ra mặt: "Chị Tuyền Tuyền, chị tốt với em quá!"

 

Loading...