Các nguyên lão ở đây đều là những kẻ có tu vi cao trong giới huyền môn, từng bước chân đều khiến kẻ khác phải dè chừng.
Trước Lỗ Giáng, vụ Vệ Hoành Uông bị bắt đã từng gây ra không ít sóng gió. Nguyên nhân là vì danh tiếng của anh ta quá lớn, lại thêm đây là lần đầu tiên chính phủ thực sự đụng độ với huyền môn. Khi ấy, chính phủ thắng một bàn đẹp mắt, còn Vệ Hoành Uông thì bị tống vào ngục.
Chuyện ấy sau cùng cũng lắng xuống. Dù sao Vệ Hoành Uông chỉ là một thiên sư cấp 4, chưa đủ sức làm lay chuyển gốc rễ của cả giới tu hành.
Nhưng lần này thì khác.
Lỗ Giáng là thiên sư cấp 7 – trình độ như vậy mà cũng bị Cục Điều tra bắt đi dễ như trở bàn tay, mấy lão già kia sao có thể ngồi yên?
Họ đã quen làm trời làm đất trong giới huyền môn, coi tu vi là bùa hộ mệnh để tự do tung hoành. Giờ bỗng dưng xuất hiện một tổ chức như Cục Điều tra, đủ sức khống chế cả thiên sư cấp 7, chẳng khác gì có một thanh kiếm Damocles lơ lửng ngay trên đầu họ. Ai mà không thấy bất an?
Địch Mông lúc này tràn đầy tự tin, lên tiếng:
"Phản đối thì phản đối, bọn họ làm được gì chứ?"
Lý Quốc Diên liếc nhìn anh:
"Làm được gì à? Nếu thật sự liên kết lại, gây áp lực lên Cục Điều tra hoặc làm loạn huyền môn, các vụ án sau này sẽ rất khó xử lý."
Một thiên sư cấp 7 đã đủ khiến người ta đau đầu, nếu nhiều người như vậy cùng lúc ra tay, hậu quả khó mà tưởng tượng.
Hơn nữa, huyền môn vốn chưa từng thật sự tách rời khỏi thế tục. Rất nhiều người trong bọn họ vẫn giao dịch với người thường để đổi lấy tài nguyên tu luyện. Một khi huyền môn hỗn loạn, dân thường chắc chắn sẽ bị liên lụy. Đây là điều chính phủ tuyệt đối không muốn.
Địch Mông đập bàn, giọng đầy giận dữ:
"Bọn họ được chiều quen rồi!"
Anh ngập ngừng một lát, rồi hỏi:
"Không thể nhờ tiền bối ra tay sao?"
Lý Quốc Diên nheo mắt, giọng khô khốc:
"Thích đại sư có hàng chục phân thân à? Nếu hỗn loạn lan ra khắp cả nước, dù cô ấy có đồng ý giúp thì cũng không thể lo hết được."
Địch Mông đỏ mặt, cúi đầu:
"Do chúng tôi còn quá yếu."
Lý Quốc Diên vỗ vai anh, nhẹ giọng:
"Rồi sẽ khá lên thôi."
Cục Điều tra mới thành lập, các điều tra viên còn cần thời gian để trưởng thành. Muốn tiến xa thì phải đi từng bước một, không thể nóng vội.
Rời khỏi trụ sở, Địch Mông bước ra cửa thì đúng lúc chạm mặt Nghiêm Hòe – vẻ ngoài vẫn thanh cao, ngạo mạn như thường lệ.
"Anh đến đây làm gì?" Địch Mông hỏi.
Nghiêm Hòe đáp đơn giản:
"Thăm hỏi tiền bối."
Địch Mông tưởng mình nghe nhầm, ngoáy tai:
"Thăm ai cơ?"
"Bạch Thủy Chân Nhân."
"... Phì."
Địch Mông bật cười, không nhịn được. Gã này nghiêm túc gọi cái bút danh tiểu thuyết đó ra, nghe sao mà buồn cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-dua-vao-viet-van-linh-di-phat-nhanh/308.html.]
"Anh cũng đọc tiểu thuyết à?" Địch Mông hỏi, ánh mắt như vừa khám phá ra sinh vật lạ.
Nghiêm Hòe bình thản:
"Tiền bối viết rất hay, khiến tôi cảm ngộ sâu sắc."
"Cảm ngộ gì cơ?"
"Cảm ngộ về việc nhập thế tu hành."
Địch Mông tỏ vẻ hứng thú:
"Nói tôi nghe xem nào?"
Nghiêm Hòe đáp thẳng:
"Anh giới thiệu tôi gặp tiền bối đi."
"..."
Gã này không ngốc chút nào.
Địch Mông không cười nữa, nghiêm túc nói:
"Tiền bối không ở Cục Điều tra, tôi không giới thiệu được."
Nghiêm Hòe thoáng ngẩn ra, rồi quay người định rời đi.
"Đợi đã!" Địch Mông gọi giật lại.
Nghiêm Hòe quay đầu.
"Anh thấy thế nào về việc Cục Điều tra bắt Lỗ Giáng?" Địch Mông hỏi, giọng bình thản nhưng ánh mắt thì rất nghiêm túc.
Nghiêm Hòe không thay đổi biểu cảm:
"Không có ý kiến."
Địch Mông khoát tay:
"Anh đi đi."
Anh vốn định dò xét ý tứ của Nghiêm Hòe, ai ngờ lại nhận về câu trả lời kín kẽ đến mức chẳng thể chọc thủng. Người đứng đầu đại hội huyền học, quả thật không phải dạng vừa.
Nghiêm Hòe trở về nhà, liền bị gia chủ gọi vào phòng họp.
Mộng Vân Thường
Trong phòng, các trưởng lão trong tộc đã ngồi đầy đủ quanh bàn, phía trước là một màn hình lớn – rõ ràng đang chuẩn bị cho cuộc họp video.
"Ba vừa nhận được điện thoại của chưởng môn Quy Nguyên tông. Ông ta định triệu tập các môn phái và thế gia để bàn chuyện. Con cũng ngồi xuống nghe đi." Gia chủ Nghiêm nói.
Nghiêm Hòe không từ chối, yên lặng ngồi xuống ghế.
Chẳng mấy chốc, cuộc họp bắt đầu. Người tham dự bao gồm chưởng môn Quy Nguyên tông – Duẫn Dật, chưởng môn Huyền Thanh phái – Vạn Độ, chưởng môn Hành Phong phái – Dư Lan Chi, gia chủ Nghiêm gia – Nghiêm Phụng Quân, gia chủ Phó gia – Phó Cửu Trọng, cùng vài trưởng lão và đệ tử nòng cốt.
Duẫn Dật là người đầu tiên lên tiếng. Gã có vẻ ngoài tuấn tú, khí chất nhã nhặn, từng câu từng chữ đều nhẹ nhàng:
"Cảm ơn chư vị đã dành thời gian tham dự cuộc họp lần này. Duẫn mỗ xin đa tạ. Hẳn mọi người đều đã biết chuyện trưởng lão Lỗ Giáng của tông môn tôi bị bắt."
Một trưởng lão của Hành Phong phái bực bội nói:
"Bắt thẳng một thiên sư cấp 7. Bọn họ thật chẳng coi chúng ta ra gì."
Chính phủ hành động thế này, ai mà chẳng thấy lo? Chẳng ai rõ Lỗ Giáng đã làm gì, nhưng họ đều biết rõ bản thân từng phạm những chuyện gì.