Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh - 302

Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:22:04
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Quốc Diên liếc nhìn Thích Tuyền – cô vẫn thản nhiên như thường – trong lòng ông lập tức thấy yên tâm hơn. Ông nói: "Chúng tôi phá án luôn theo nguyên tắc tiên lễ hậu binh. Hôm qua là nạp thái, hôm nay đến lượt binh khí rồi."

Thích Tuyền nhắc: "Ông ta có bố trí trận pháp bảo hộ cấp 7."

"Đúng vậy," Lý Quốc Diên gật đầu, sắc mặt nghiêm túc. "Muốn phá trận cấp 7 cần tiêu hao số lượng lớn phù chú công kích, mà trong tay Lỗ Giáng lại có không ít Linh Phù."

Thích Tuyền đưa tay ra: "Địch điều tra viên, cho tôi mượn búa gỗ đào trên cổ tay anh một chút."

Chiếc búa là pháp khí quý giá của Địch Mông, bình thường cậu không dễ dàng cho ai đụng vào. Nhưng lần này là ngoại lệ.

Cậu hào hứng tháo búa xuống, hỏi: "Cần tôi phóng to không?"

"Không cần." Thích Tuyền lắc đầu.

Cô cầm lấy chiếc búa bỏ túi nhỏ, truyền linh lực vào mặt búa rồi nhẹ nhàng gõ lên trận pháp bảo hộ. Mỗi nhịp gõ như sao băng chạm đất, vang lên âm vang đặc biệt.

Trận pháp lập tức gợn sóng.

Cô không theo bất kỳ quy luật cố định nào: lúc gõ ở phía đông, lúc lại đập về phía tây. Mọi hành động nhìn qua cứ như ngẫu hứng, không có trật tự.

Trong nhà, Lỗ Giáng đang nhập định, bất chợt mở mắt ra, nhìn thấy chiếc búa gỗ đào trên bề mặt trận pháp thì cười khẩy.

Chỉ thế mà muốn phá được trận cấp 7 của ông ta?

Nằm mơ đi —

Răng rắc!

Một tiếng rạn nứt vang lên, trên lớp bảo hộ của trận pháp xuất hiện những vết nứt rõ ràng.

Lỗ Giáng giật mình bật dậy, rút ngay Linh Phù định củng cố trận pháp, nhưng ngay sau đó, trận pháp "ầm" một tiếng — sụp đổ!

Mộng Vân Thường

Hệ thống không giấu được sự đắc ý: [ Không ai hiểu rõ trận pháp hơn đại lão cả! ]

Địch Mông tròn mắt sững sờ: "Đây là…"

Lý Quốc Diên cũng lặng người trong chốc lát, nhưng ánh mắt ánh lên sự ngưỡng mộ chân thành:

"Tạo nghệ về trận pháp của Thích đại sư quả thật khiến người ta thán phục."

Không cần dùng đến sức mạnh cưỡng ép, cô dễ dàng tìm ra điểm yếu trong trận pháp cấp 7, rồi một kích phá tan. Đúng là đáng nể!

Chiếc búa gỗ đào nhỏ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, dưới sự điều khiển của linh lực, bay ngược trở về, dừng trước mặt Địch Mông.

Cậu vẫn còn đang đơ ra.

"Ngẩn người cái gì nữa!" Lý Quốc Diên bực bội vỗ lên vai cậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-dua-vao-viet-van-linh-di-phat-nhanh/302.html.]

Địch Mông giật mình hoàn hồn, nâng chiếc búa nhỏ như bảo bối, cẩn thận đeo lại lên cổ tay.

Chưa bao giờ cậu cảm thấy chiếc búa bé xíu này lại dễ thương đến vậy!

Bên trong, đám đệ tử của Lỗ Giáng đều ngây người tại chỗ.

Lỗ Giáng sau thoáng sững sờ liền trở nên hung hãn, thấy mấy người đã xông vào sân, lập tức đánh ra một luồng linh lực khởi động trận pháp khác, gầm lên:

"Kẻ nào tự tiện xông vào — chết!"

Địch Mông vừa bước vào đình viện liền thấy trước mắt tối sầm, cả sân biến thành quỷ vực u ám. Đình đài, lầu các đều hóa thành ảo ảnh ma quái, hàng loạt ác quỷ lao đến.

Phản xạ theo bản năng, cậu giơ búa lên c.h.é.m nhưng lại phát hiện linh lực bị phong tỏa, không thể phát ra dù chỉ một chút.

Ác quỷ đã áp sát ngay trước mặt!

Ngay khoảnh khắc ấy, một bàn tay trắng muốt, hơi gầy, nắm lấy cổ áo cậu, kéo mạnh ra khỏi ảo cảnh trận pháp.

Địch Mông ngã bật ra giữa sân, hoảng loạn ngẩng đầu nhìn lại.

Trận pháp ảo cảnh vỡ tan như bọt nước, tiêu tán trong không khí.

Giữa đình viện thanh nhã, Thích Tuyền đứng thẳng, gương mặt bình tĩnh. Một tay cô nắm cổ Lỗ Giáng như thể đang giữ chặt một món đồ vô tri, tay kia lật ra một lá Bùa Khốn Linh cấp 7, dán thẳng lên trán đối phương với tư thế tao nhã mà dứt khoát.

Lỗ Giáng trừng mắt c.h.ế.t lặng: "..."

Trong lòng Địch Mông lúc này chỉ còn lại một tiếng hét chấn động —

Theo tiền bối đến cùng! Dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không hối hận!

Lỗ Giáng là thiên sư cấp 7, tinh thông trận pháp, lại đứng sau là núi dựa Quy Nguyên Tông – địa vị không hề thấp trong giới huyền môn. Ông ta chưa bao giờ tưởng tượng được sẽ có ngày bản thân bị chế trụ dễ dàng như vậy.

Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc là vì cái gì?

Ông ta nhìn cô gái trước mặt – dáng người mộc mạc, gương mặt điềm tĩnh như nước, khí thế lại như thần linh đứng trên cao, vung tay là có thể định đoạt vận mệnh người khác.

Cảm giác bất lực đến tuyệt vọng ấy khiến ông ta lạnh cả sống lưng.

"Tôi là trưởng lão Quy Nguyên Tông! Tôi không làm gì sai! Các người không có quyền bắt tôi!" Ông ta cố gắng cất cao giọng, song trong đó đã nhuốm sự hoảng hốt.

Địch Mông nghiêng đầu huýt sáo: "Thật ngại, ngài là thiên sư cấp 7 mà giờ lại kêu la thế này, không mất phong độ à? Có gì thì vào phòng thẩm vấn nói chuyện cho rõ."

Nghe vậy, Lỗ Giáng hít sâu một hơi, cố lấy lại vẻ bình tĩnh.

"Cảnh sát điều tra cũng cần chứng cứ. Không có chứng cứ, các người không thể tự tiện bắt tôi."

Địch Mông nhướng mày, nở nụ cười chẳng mấy thân thiện: "Ấy, có cần nóng nảy vậy không? Mời ông về hỗ trợ điều tra thôi mà, chưa gọi là thẩm vấn. Nếu không làm gì sai thì sợ gì? Cũng không hiểu ông trốn tránh làm chi."

"Tôi không trốn! Nhưng cũng không thể nói gọi là tới được liền tới! Tôi là thiên sư cấp 7, tôi—"

Loading...