Thiên Kim Thật Cùng Hệ Thống "Hóng Drama" - Chương 29
Cập nhật lúc: 2024-11-21 15:01:33
Lượt xem: 12
Hai người họ quen nhau nhưng không thân, chẳng qua Khương Tử Nhiễm muốn kéo cô ả về phe mình.
Biết đâu sau này sẽ cần dùng đến Dương Thư Phàm cũng nên.
Dương Thư Phàm đọc được lời an ủi này, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn, đáp lại: [Có thể là vậy.]
Đáy lòng Khương Tử Nhiễm cực kỳ khinh thường, nhưng vẫn nhắn tin: [Em cảm thấy em trai em rất thích chị đấy, thường lén nhìn chị lắm.]
Thấy tin nhắn này, Dương Thư Phàm mới nhớ đến Khương Ngũ Hồ.
Em trai này quá dễ bị lừa, cô ả chẳng có hứng thú gì.
Nhưng rảnh rỗi cũng có thể chơi một chút.
Cô ả nhìn Khương Ngũ Hồ, thấy cậu ấy cúi đầu, có vẻ lại đang buồn.
Dương Thư Phàm bước tới, ngồi xuống bên cạnh cậu ấy.
—「A a a! Tôi nhất định phải ủng hộ cho tình yêu của cặp chị em này!」
—「Các bạn à, ai hiểu được chứ? Suốt đường đi tôi thấy Ngũ Hồ cứ lén nhìn chị Thư Phàm mãi thôi.」
—「Cún con ngầu lòi ai mà không yêu?」
—「Chắc em trai Ngũ Hồ vui lắm cho xem, khóe miệng của tôi đã nhếch đến mang tai rồi.」
Khương Ngũ Hồ không biết mọi người đang ship cp cho mình, nhưng vừa phát hiện Dương Thư Phàm ngồi xuống bên cạnh mình, cả người cậu ấy đã cứng đờ cả lên.
Lúc này, Dương Thư Phàm phát hiện mắt cậu ấy hơi đỏ.
Không thể không nói, cũng khá đáng yêu đấy chứ.
Dương Thư Phàm đưa tay muốn nựng má cậu ấy.
Không ngờ Khương Ngũ Hồ b.ắ.n người ra khỏi ghế, mũ bay mất cũng không quay lại nhặt: "A a a! Đừng chạm vào tôi đừng chạm vào tôi!"
Dương Thư Phàm: "…"
Khương Thất Ngư cũng thấy kỳ lạ: [Chẳng lẽ anh ta phát hiện Dương Thư Phàm có ý đồ xấu với Mạnh Kỳ Yến?]
[Chậc, chú chó ngốc này không thông minh cho lắm nhưng ánh mắt vẫn khá được ấy nhỉ?]
Khương Ngũ Hồ ngồi xuống cách nơi xa Dương Thư Phàm nhất, đôi mắt đỏ hoe nhìn Khương Thất Ngư một cái.
Chó ngốc gì chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-cung-he-thong-hong-drama/chuong-29.html.]
Cậu ấy là anh năm của cô!
Tần Tạ không biết tại sao Khương Ngũ Hồ lại la lên, nhìn cậu ấy một cái.
Khương Ngũ Hồ đang nổi nóng, để ý thấy ánh mắt của Tần Tạ, cậu ấy tức giận: "Nhìn cái gì mà nhìn? Đồ tiết sớm."
Tần Tạ: "???"
Anh ta đắc tội cậu chủ nhỏ nhà họ Khương này à?
Thoáng chốc Tần Tạ cảm thấy người nhà họ Khương ai cũng không dễ chọc, ngoại trừ Khương Tử Nhiễm.
Nhưng không sao, sau này anh ta sẽ để Khương Thất Ngư biết anh ta cũng không dễ chọc!
Tất cả khách mời đã đến đông đủ, xe buýt chạy đến nơi cần đến.
Chẳng mấy chốc, mọi người nhận ra xe buýt này càng đi càng lệch hướng, sắp vào cả núi sâu rừng già rồi.
Một tiếng rưỡi trôi qua, cuối cùng xe cũng dừng lại trước cổng thôn chẳng có mống dân nào.
Có nhân viên công tác cầm hộp đến: "Mong mọi người nộp điện thoại vào đây."
Rất nhiều chương trình đều sẽ làm vậy, mọi người cũng nộp ra, dù sao lúc nghỉ ngơi vẫn có thể lấy về.
Mọi người nộp điện thoại xong liền xuống xe, Tần Tạ cầm loa lớn nói: "Mọi người cứ đi thẳng về phía trước là đến thôn trang chúng ta sẽ quay lần này, cuộc sống mới mọi người trải nghiệm lần này là thôn dân!"
"Từ giờ đến khi chương trình kết thúc, tổ chương trình sẽ không cung cấp bất kỳ vật dụng nào cho mọi người, nơi ở và đồ ăn của mọi người đều phải do mọi người tự nghĩ cách giải quyết! Cố lên!"
Tần Tạ nói xong, đóng cửa xe buýt lại ngay.
Bản thân tiếp tục ngồi xe buýt vào trong thôn.
Để lại một đám khách mời và người quay phim đứng tại chỗ, ăn trọn mùi khói xe và bụi đất.
Mọi người: "..."
Làm vậy mà coi được à?
— [Ha ha ha ha không hổ là đạo diễn tiết sớm, hiểu chúng ta muốn xem gì! Thứ chúng ta muốn xem là minh tinh chịu khổ!]
— [Chương trình nào mà anh ta không như thế? Tôi quen quá rồi.]
— [Minh tinh dựa vào bản thân mà sống chẳng phải quá đơn giản sao? Chắc chắn sẽ gặp được fan! Nhưng kẻ vô danh tiểu tốt như Khương Thất Ngư thì khổ rồi.]
— [Chắc chắn cô ta sẽ là gánh nặng cho người khác!]