Thi Miên - Chương 37

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-11-13 10:27:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Mọi nhận , từ lúc chúng bước sương mù đến giờ, hề một chiếc xe nào," .

Họ suy nghĩ một chút, đáp: " thật, đường dù ít xe đến mấy cũng gặp chứ, khu vực , mà dù là khu vực cũng thể nào thấy một chiếc xe nào cả."

"Cứ đây cũng cách, là chúng lái xe tiếp thôi," Mao Kiến Minh đề nghị.

Thế là chúng lên xe, tiếp tục lái về phía .

Trịnh Vân Vân bên cạnh , ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.

Chúng lái xe nửa ngày, sương mù đỏ vẫn tan. Thỉnh thoảng chợt thấy, bên đường, một bà lão đang vẫy tay với .

Bà lão đó mặt mày trắng bệch, ánh mắt vô hồn, chỉ máy móc vẫy cánh tay.

Rồi bà biến mất. Khi đang nghĩ rằng hoa mắt do ở lâu trong môi trường sương đỏ , thì giây tiếp theo, bà đột nhiên xuất hiện ngay đầu xe. đạp phanh kịch liệt, chiếc xe Jeep trượt dài đường nhựa chừng năm sáu mét.

Mao Kiến Minh và Trương Tùng cũng vội vã dừng xe, xuống xem rốt cuộc chuyện gì xảy với .

hình như đụng một , chúng phía . Trên đường chẳng gì cả, nhưng thấy rõ, quả thật đụng trúng bà lão . Bây giờ đừng là bà lão, ngoài vệt phanh xe, còn gì hết.

Từ khi bước làn sương đỏ , thứ đều trở nên kỳ quái. Chúng tìm kiếm một lúc, nhưng vẫn thấy gì.

Yukimiko - (Tuyết Mỹ Tử)

"Chắc là hoa mắt thật ," lẩm bẩm.

"Lý Bân biến mất !" Mao Kiến Minh đột ngột thốt lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thi-mien/chuong-37.html.]

Chúng vội vàng tìm Lý Bân, nhưng trong làn sương đỏ tầm vốn thấp, giờ Lý Bân biến mất thì khó tìm. Thế nhưng tay chúng trói , lặng lẽ mở cửa xe và biến mất bằng cách nào.

"Bây giờ ?" Trịnh Vân Vân hỏi, giọng cô rõ ràng mang theo tiếng .

nắm lấy tay cô , : "Đừng sợ, chúng tìm thêm một lát nữa xem ."

Lần tìm kiếm mất cả buổi, nhưng vẫn thấy . Một sống sờ sờ, cứ thế vô cớ biến mất ngay mặt chúng . cảm thấy chắc chắn liên quan đến làn sương đỏ .

"Á!" Trịnh Vân Vân kêu lên một tiếng chói tai, nép lưng Trương Tùng.

Chúng , thấy cô chỉ tay xuống gầm xe của chúng . Hóa , ở phía , một đang . Hai tay trói , cằm chống xuống đất, với một nụ quái dị chằm chằm chúng .

"Lý Bân!" Mao Kiến Minh kinh ngạc kêu lên.

Rồi chúng từ từ từng bước tiến gần , cứ như vô tri vô giác, chỉ . Cuối cùng, Trương Tùng và Mao Kiến Minh cùng kéo mạnh , và thấy một cảnh tượng khiến buồn nôn: Cả lồng ngực của cọ xát đến mức lộ cả xương sườn, thậm chí thể thấy lá phổi đang rung động theo nhịp tim.

"Ngứa quá, ha ha," thành như thế, vẫn .

"Ngứa c.h.ế.t , ngứa c.h.ế.t ." Bây giờ trông giống như một kẻ điên.

Chúng rốt cuộc tại thành thế , liệu liên quan đến việc tiến Nga Sơn ?

"Chúng tìm bệnh viện càng nhanh càng !" Mao Kiến Minh .

Trong tình thế bất đắc dĩ, chúng đành lái xe nữa. Lái nhanh trong môi trường vô cùng nguy hiểm, nhưng nghĩ đến tình trạng hiện tại của Lý Bân, chúng buộc đạp ga hết cỡ.

Chúng chạy đường suốt một ngày, trời dần tối, lúc sương mù đỏ cũng tan biến. Nhìn thấy bầu trời xuất hiện trở mắt, thở phào nhẹ nhõm. Nếu cứ mãi là sương đỏ như , lẽ cũng sẽ phát điên mất.

Loading...