Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://t.co/2TtPZdE4To
Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thực ra ông chỉ vì quá giận mà lỡ miệng, giờ mới nhận ra lời mình có phần quá đáng.
Nhưng đã nói ra rồi, lại bị Lý Lệ Hoa vạch trần thẳng thừng, ông cụ cũng không muốn mất mặt mà rút lại lời nói.
Ông cứng giọng: "Nó đã không muốn liên lạc với chúng ta, vậy thì đoạn tuyệt hay không cũng chẳng khác gì nhau!"
Lý Lệ Hoa nhếch môi cười nhạt. Bà cầu còn không muốn có bất cứ liên quan gì đến cái gia đình này.
Nhưng bà biết, người không thể dứt bỏ hoàn toàn chính là Tần Trung.
Tần Trung nhìn ông cụ, ánh mắt không gợn sóng. “Bố, con đồng ý. Nếu bố muốn đoạn tuyệt, thì cứ theo ý bố.”
Lời nói dứt khoát khiến cả ông bà cụ Tần lẫn Tần Chiêu Chiêu sững sờ. Không ai ngờ Tần Trung lại chấp nhận dễ dàng như vậy.
Bà cụ Tần tái mặt, cảm thấy mọi chuyện đã đi quá xa, khó mà cứu vãn. Bà vội nắm lấy tay con trai, giọng run run: “Con à, đừng nghe bố con nói linh tinh. Chỉ là lúc tức giận ông ấy lỡ lời thôi. Bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ con không hiểu bố sao?”
“Chính vì hiểu quá rõ nên con mới đồng ý.” Tần Trung chậm rãi đáp, giọng điệu bình tĩnh nhưng vô cùng kiên quyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/943.html.]
Ông cụ Tần thấy con trai không hề lay chuyển thì cười nhạt, giọng khinh miệt: “Mày tưởng đoạn tuyệt là dễ dàng thế à? Sau này ai nuôi tao?”
Không khí trở nên căng thẳng đến cực độ. Tần Chiêu Chiêu nhìn bố mình, biết ông không thực sự muốn đi đến mức này. Ông là người trọng tình cảm, suốt bao nhiêu năm dù có bị đối xử bất công vẫn chưa từng nghĩ đến việc cắt đứt quan hệ với cha mẹ ruột. Cô vội chen vào:
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
“Mọi người đừng nói nữa! Hôm nay chúng ta đến đây không phải để bàn chuyện đoạn tuyệt. Mọi người quên mất mục đích chính rồi sao? Giấy tờ đã ký xong, mau đi công chứng đi.”
Thấy có bậc thang để xuống, bà cụ Tần lập tức nắm lấy: “Chiêu Chiêu nói đúng! Chúng ta đi công chứng trước đã. Dù sao vẫn là người một nhà, quan hệ sao nói dứt là dứt được. Tần Trung à, m.á.u mủ không thể cắt bỏ, chuyện này coi như bỏ qua, đừng nhắc lại nữa.”
Tần Trung im lặng, không nói gì, xem như đồng ý.
Sau đó, cả nhóm cùng đến văn phòng công chứng. Khi mọi thủ tục hoàn tất, bà cụ Tần kéo tay con trai, giọng khẩn thiết:
“Trung à, mẹ biết con trách bố mẹ. Có lẽ trước đây bọn mẹ đã làm con tổn thương, nhưng dù sao cũng là người một nhà. Đừng để bụng nữa, được không?”
Ánh mắt lạnh lẽo của Tần Trung thoáng dịu lại. Ông nhìn mẹ, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn có chút xa cách: “Mẹ, đừng nói gì nữa. Sau này giữ gìn sức khỏe.”
Bà cụ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Tần Chiêu Chiêu lên tiếng: “Chuyện này coi như giải quyết xong. Chú hai, chừng nào mọi người đăng lời xin lỗi lên báo, con sẽ rút đơn kiện.”