Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ - 877

Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:13:21
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://t.co/2TtPZdE4To

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cái gì?" Bố chồng của Từ Như Ý giật mình. "Sao họ biết được? Tôi chưa từng nói với bà ấy, cũng không hề hỏi ý kiến ai. Chuyện tôi đưa tiền cho Như Ý, ngoài tôi ra, không ai biết cả!"

"Chuyện này tôi cũng không rõ."

Hai người im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.

Khi xe sắp đến nơi, bố chồng của Từ Như Ý chợt nói:

"Hai người cứ vào trước, tôi muốn nghe thử họ nói gì."

Bố của Từ Như Ý gật đầu, đồng ý với cách làm này.

Chiếc xe dừng lại bên tường rào. Bố của Từ Như Ý và Lục Phi bước xuống. Trong sân, mọi người nghe tiếng xe dừng, rồi tiếng bước chân vang lên. Tất cả cùng quay đầu nhìn ra cửa.

Thấy chỉ có bố của Từ Như Ý và Lục Phi bước vào, ai nấy đều lộ rõ vẻ thất vọng.

Nhưng mẹ chồng và chị dâu của Từ Như Ý thì lại vui mừng ra mặt.

"Thấy chưa?" Mẹ chồng cô cười đắc ý. "Tôi đâu có nói dối. Tôi đã bảo rồi, ông ấy không muốn gặp mọi người nên các người tìm không thấy. Ông ấy ngại không muốn đòi tiền trực tiếp, giờ ông ấy không đến chắc các người tin lời tôi rồi chứ? Mau lấy tiền ra đi!"

Từ Như Ý siết chặt tay, ánh mắt lạnh băng.

Cô không tin bố chồng mình lại đồng ý để họ đến đây gây chuyện! Nhưng ông không xuất hiện, cô cũng không biết phải làm sao để phản bác lời họ.

Cô quay sang bố mình, giọng căng thẳng:

"Bố chồng con đâu rồi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/877.html.]

Bố cô chỉ lặng lẽ nhìn cô, không nói gì.

Mẹ chồng cô cười càng lớn, vênh váo nói:

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

"Đến nước này rồi, cô đừng có mơ tưởng nữa! Bố chồng cô không xuất hiện, chẳng phải đã thể hiện rõ thái độ rồi sao? Mau lấy tiền ra đi. Trước đây cô tiêu hoang thế nào, chúng tôi không truy cứu nữa. Chỉ cần cô ngoan ngoãn đưa 500 đồng là xong."

"Thật sao?"

Một giọng nói trầm thấp bất ngờ vang lên từ phía cửa.

Mẹ chồng và chị dâu của Từ Như Ý lập tức giật nảy mình.

Quay đầu lại, họ thấy một bóng người cao lớn đứng ngay trước cửa. Không ai khác, chính là bố chồng của Từ Như Ý!

Từ Như Ý khẽ mỉm cười. Cô biết chắc ông sẽ đến!

Mẹ cô và Vương Tuệ Lan cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bố chồng của Từ Như Ý bước vào sân, gương mặt lạnh như băng. Ánh mắt ông nhìn chằm chằm hai người phụ nữ trước mặt, đầy giận dữ.

Mẹ chồng cô lắp bắp:

"Ông… Không phải ông đi dự tiệc cưới sao? Sao lại đến đây?"

"Hừ!" Ông hừ lạnh. "Ông trời cũng không nhìn nổi nữa rồi mới để tôi quên mang tiền mừng. Nếu không, tôi đã không phát hiện ra bà lén lút đến nhà thông gia của con dâu để gây chuyện!"

Ánh mắt ông sắc bén như dao:

"Tiền là do tôi làm ra, tôi muốn cho ai thì cho. Tôi đưa cho cháu gái ruột của mình, có gì không hợp lý? Bà có tư cách gì mà đòi hỏi?"

Loading...