Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ - 831

Cập nhật lúc: 2025-03-10 22:42:40
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://t.co/xUep4p1T2w

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dư Hoa cũng nhìn ra điều đó.

Gương mặt Hứa An Hoa không có biểu cảm gì rõ ràng nhưng cũng không hề từ chối sự chăm sóc của Tống Chân.

Không cam lòng, Dư Hoa tiến lên, nhẹ giọng gọi: "An Hoa, con còn nhớ mẹ không?"

Hứa An Hoa nhìn bà với ánh mắt hoàn toàn xa lạ, sau đó lắc đầu: "Xin lỗi, con không nhớ gì cả."

Mẹ Hứa nghe vậy thì đau xót, nắm lấy tay con trai mà cố gắng giải thích: "Con trai, đây là mẹ của Lục Dao, cũng chính là mẹ của con. Con thử nhớ lại xem?"

Hứa An Hoa nhíu mày, gương mặt hiện rõ vẻ khó chịu. Cậu ta đưa tay day day thái dương rồi lắc đầu: "Con đau đầu lắm, không thể nhớ ra gì cả."

Thấy con trai như vậy, lòng Dư Hoa đau như cắt, vội an ủi: "Không sao đâu, không nhớ được thì đừng cố. Khi nào khỏe hơn, con sẽ nhớ lại thôi." Sau đó bà quay sang bác sĩ hỏi: "Chúng tôi có thể đưa thằng bé về nhà không?"

Bác sĩ suy nghĩ rồi đáp: "Trước mắt, tốt nhất nên ở lại bệnh viện hai ngày để chúng tôi theo dõi tình trạng và có phương án điều trị thích hợp."

Mọi người đều đồng ý. Không ai muốn mạo hiểm trong tình trạng này, ai cũng mong Hứa An Hoa sớm hồi phục.

Sau khi đưa cậu ta vào phòng bệnh, cục trưởng Tôn và đội trưởng Chu cũng nhận ra mối quan hệ không bình thường giữa Tống Chân với Hứa An Hoa.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Hiện tại cậu ta mất trí nhớ, không biết gì cả. Nhưng cậu ta là cán bộ công an, là anh hùng của nhân dân, hơn nữa còn có vợ con. Một khi để Tống Chân xen vào, e rằng sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến gia đình Hứa An Hoa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/831.html.]

Cục trưởng Tôn trầm giọng nói với đội trưởng Chu: "Không thể để Tống Chân ở lại đây."

Đội trưởng Chu có chút khó xử: "Nếu không có Tống Chân, chúng ta đã không thể tìm thấy An Hoa. Hiện tại cậu ấy chỉ nhận ra mỗi cô gái đó và tin tưởng cô ấy thôi. Nếu đuổi cô ấy đi, Hứa An Hoa có chấp nhận nổi không?"

Cục trưởng Tôn lạnh giọng: "Không chấp nhận cũng phải chấp nhận. Cậu ấy có vợ, mà vợ cậu ấy còn đang mang thai. Cô gái đó tiếp tục ở lại đây thì vợ cậu ấy phải chịu ấm ức thế nào?"

Đội trưởng Chu nghe vậy cũng gật đầu đồng ý.

Trong phòng bệnh, Hứa An Hoa nằm trên giường, ánh mắt có chút mất tự nhiên khi thấy nhiều người xa lạ vây quanh mình.

Dù họ nói đây là người thân, nhưng trong đầu cậu ta chẳng có chút ấn tượng nào, chỉ cảm thấy có phần ngột ngạt.

"Xin mọi người về đi. Tôi muốn yên tĩnh một chút."

Giọng cậu ta tuy không lớn nhưng lại khiến cả phòng bệnh thoáng chốc im lặng.

Ngay lúc này, Tống Chân bước tới, giọng nói dịu dàng: "An Hoa, anh không thể ở một mình. Chú thím cũng đã lớn tuổi rồi, để em ở lại chăm sóc anh nhé?"

Hiện tại, trong trí nhớ của Hứa An Hoa chỉ có duy nhất Tống Chân. Cậu ta thậm chí còn không nhớ nổi thân phận của mình, càng không nhận ra đội trưởng Chu chính là cấp trên trực tiếp.

Nghe Tống Chân nói vậy, cậu ta gần như không cần suy nghĩ, lập tức đồng ý.

Ánh mắt mọi người đồng loạt dồn về phía Lục Dao.

Loading...