Lục Phi nghe xong, cả gương mặt tối sầm lại: "Không đời nào! Con sẽ không bao giờ tái hôn với cô ta! Mẹ, hôm nay mẹ gọi con lại, chẳng lẽ mẹ có ý định đồng ý với cô ta sao?"
Dư Hoa thở dài, bình tĩnh đáp: "Mẹ đã nói rõ rồi. Chuyện của hai đứa là chuyện riêng, mẹ không can thiệp. Nếu con muốn tái hôn, mẹ không phản đối. Nếu con không muốn, mẹ cũng không ý kiến. Nghe xong, nó tức giận bỏ đi."
Lục Phi im lặng một lát, rồi chậm rãi gật đầu: "Mẹ nói thế là đúng rồi. Sau này nếu cô ta lại tìm mẹ nhờ vả, mẹ cứ nói y như vậy là được."
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Dư Hoa trầm ngâm một chút rồi lên tiếng: "Nhưng mẹ thấy Giang Tâm Liên hình như thật sự muốn hối cải..."
"Mẹ, đừng nói nữa. Con chỉ cần mẹ hiểu rằng, giữa con và cô ta cả đời này không thể có chuyện tái hợp. Chuyện của con, con tự lo liệu."
Dư Hoa nhìn con trai, trong lòng có chút nặng nề. Nhưng thấy thái độ kiên quyết của anh, bà cũng thở phào nhẹ nhõm. Thật ra, bà từng lo lắng rằng cuối cùng con trai sẽ mềm lòng, rồi lại sa vào mối quan hệ ấy lần nữa. Nếu điều đó xảy ra, cuộc đời anh ta coi như hủy hoại.
Nhưng bây giờ, khi chính miệng con trai đã nói dứt khoát, bà có thể yên tâm hoàn toàn.
"Con là người trưởng thành, mẹ và bố sẽ không can thiệp vào quyết định của con. Cứ làm theo ý con. Nếu cần gì, bọn mẹ chắc chắn sẽ giúp đỡ."
"Con biết rồi. Cảm ơn mẹ."
Dư Hoa mỉm cười, xua tay: "Lại khách sáo rồi. Thôi, mẹ không còn chuyện gì nữa."
Lục Phi đứng dậy, vươn vai một cái: "Vậy con ra ngoài đi dạo một chút, lúc nãy ăn hơi nhiều."
“Ừ, đi đi.”
Lục Phi rời khỏi phòng.
Dư Hoa thở dài một hơi, lắc đầu nói: “May mà anh cả con vẫn còn tỉnh táo. Mẹ thật sự lo họ sẽ quay lại với nhau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/625.html.]
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười trấn an: “Giờ mẹ không cần lo nữa rồi, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên thôi.” Nói rồi, cô nhanh chóng đổi chủ đề, không muốn mẹ chồng mãi bận lòng vì chuyện này. “À, hôm nay con có gặp Lục Dao.”
Quả nhiên, vừa nghe thấy tên con gái út, nét mặt Dư Hoa liền thay đổi, bà lập tức cằn nhằn: “Con bé đó từ lúc lấy chồng là chẳng buồn về nhà nữa. Đúng là đồ vô tâm.”
Tần Chiêu Chiêu đã ở chung với mẹ chồng gần bốn tháng, cô hiểu rõ bà hơn ai hết. Những lời trách cứ này chẳng qua cũng chỉ là vì nhớ con mà thôi.
Cô bật cười: “Mẹ ơi, mẹ trách oan em ấy rồi. Lần nào con gặp Lục Dao ở thư viện, câu đầu tiên con bé hỏi cũng là tình hình của bố mẹ. Sau đó là đến anh cả, rồi Lục Trầm, Á Á, Thanh Thanh, chẳng sót một ai cả. Tuy nó không về nhà nhưng chuyện gì cũng biết. Cuối tuần này còn nói sẽ về nữa đấy.”
Dư Hoa nghe vậy, ánh mắt sáng lên đầy mong chờ: “Thật không?”
“Thật mà, sao con lại lừa mẹ được.” Tần Chiêu Chiêu cố ý nhấn mạnh, sau đó cười tủm tỉm bổ sung thêm một câu: “Nó còn bảo sẽ mua đồ ngon biếu mẹ nữa.”
Dư Hoa nghe mà mặt mày hớn hở: “Thế thì được đấy.”
Hai mẹ con ngồi trò chuyện thêm một lúc thì ông Lục Quốc An cùng hai đứa trẻ cũng về đến nhà.
Bên ngoài trời đã dần tối.
Tần Chiêu Chiêu trở về phòng. Vì đã ngủ trưa nên giờ cô không buồn ngủ nữa. Cô ngồi xuống bàn, lấy giấy bút ra, bắt đầu viết thư cho Lục Trầm.
Viết thư là yêu cầu của anh. Mỗi tuần, cô đều phải viết một bức gửi cho anh. Lục Trầm thích cảm giác mong chờ và phấn khích khi nhận được thư, cảm giác ấy hoàn toàn khác với việc trò chuyện qua điện thoại.
Cô cẩn thận ghi lại những chuyện đã xảy ra trong tuần. Tuy hai người xa cách, nhưng qua những dòng chữ này, anh vẫn có thể cảm nhận được cuộc sống của cô, cũng như yên tâm hơn về mọi thứ ở nhà.
Viết xong, cô gấp lá thư lại, lấy phong bì và tem từ ngăn kéo ra. Dán tem vào góc phải phía trên, rồi lần lượt điền tên, địa chỉ người nhận cùng với thông tin người gửi. Cuối cùng, cô cẩn thận ghi mã bưu điện, bỏ thư vào phong bì rồi dán kín.
Sáng mai, khi bưu tá đến phát thư, cô sẽ gửi nó đi.
Xong xuôi, cô nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối. Ngồi lâu khiến lưng hơi mỏi, cô dứt khoát leo lên giường nghỉ ngơi.