Anh ta khoanh tay, giọng điềm tĩnh nhưng lạnh lẽo đến thấu xương:
"Tôi không phải con rể của ông. Xin đừng gọi tôi như vậy. Tôi và con gái ông không có bất kỳ quan hệ gì, cũng chưa từng đồng ý chuyện gì với các người."
“Cậu nói cái gì cơ?” Vinh Đại Tráng trợn mắt, không thể tin nổi vào tai mình. Ông ta không ngờ Lục Phi lại có thể phủ nhận thẳng thừng như vậy.
“Tôi nói tôi sẽ không cưới Vinh Xuân Mai.”
Câu nói dứt khoát của Lục Phi khiến cả căn phòng chìm vào sự sững sờ. Đến cả Vinh Xuân Mai cũng ngơ ngác, như thể không tin nổi người đàn ông trước mặt mình.
“Lục Phi, anh có biết anh đang nói gì không?”
Lục Phi cười khẩy, ánh mắt lạnh như băng: “Tôi biết rất rõ mình đang nói gì. Dù có phải sống cô độc cả đời, tôi cũng không bao giờ cưới một người phụ nữ như cô. Cô giở đủ trò xấu xa, nghĩ có thể ép tôi vào đường cùng? Nằm mơ đi.”
Vinh Xuân Mai siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ hoe, gào lên: “Lục Phi, anh là đồ khốn nạn! Tôi đang mang thai con của anh, thế mà anh lại dám nói sẽ không cưới tôi sao?”
Nghe đến đây, Trưởng phòng Tôn phá lên cười đầy chế giễu: “Vinh Xuân Mai, cô vì tiền mà cái gì cũng dám nói à? Hôm nay cô mới đi kiểm tra thai, cô đâu có mang thai gì đâu. Tờ giấy kiểm tra tôi còn giữ đây này.”
Ông ta dứt lời liền lấy từ trong túi ra một tờ giấy, đưa thẳng cho viên cảnh sát.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Vinh Xuân Mai giật mình, sắc mặt tái mét, vội vàng lên tiếng: “Cái đó… cái đó là giả! Tôi thật sự đang mang thai! Ngày đó chính anh đã đưa tôi đi kiểm tra, anh quên rồi sao?”
Lục Phi cười nhạt: “Vậy giấy kiểm tra của Trưởng phòng Tôn là giả, còn giấy của cô là thật à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/600.html.]
“Không… không phải…”
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, một người phụ nữ trung niên bước vào.
Là bác sĩ Chu.
Thấy bà ta, Vinh Xuân Mai như vớ được chiếc phao cứu sinh, vội lao tới nắm lấy tay bà: “Bác sĩ Chu! Bà đến đúng lúc lắm! Mau nói với họ rằng giấy kiểm tra của tôi là thật đi!”
Bác sĩ Chu liếc nhìn cô ả, sau đó chậm rãi nói: “Tờ giấy đó là thật.”
Vinh Xuân Mai thở phào nhẹ nhõm, lập tức quay sang nhìn Lục Phi, ánh mắt tràn đầy đắc ý: “Anh nghe thấy chưa? Tờ giấy đó là thật!”
Nhưng bác sĩ Chu vẫn chưa dừng lại.
“Có điều… số tháng của đứa bé ghi trên đó không đúng. Thực tế, thai nhi đã gần hai tháng rồi.”
Câu nói ấy như một quả b.o.m nổ tung trong đầu Vinh Xuân Mai. Cô ả đứng đờ người, há hốc miệng, lắp bắp hỏi: “Bà… bà đang nói cái gì vậy?”
Bác sĩ Chu thở dài, lắc đầu: “Xuân Mai, đừng giấu nữa. Tôi đã nói hết với họ rồi, đứa bé trong bụng cô không phải của cậu Lục.”
Bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên lặng như tờ.
Những ánh mắt khinh miệt, chế giễu đồng loạt dồn về phía Vinh Xuân Mai. Cô ả cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đ.â.m thẳng vào người mình.