Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKN2JyAJAw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Chiêu Chiêu vốn không muốn chấp nhặt với một đứa trẻ, cô cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng. Nhưng cậu bé kia lại càng tỏ ra thích thú, lần trước ném chưa trúng Tiểu Bảo, lần này lại muốn thử lại.
Cậu ta cắn một miếng táo, rồi bất ngờ ném thẳng về phía cô. Miếng táo lần nữa rơi trúng người cô.
Người phụ nữ đi cùng rõ ràng nhìn thấy nhưng vẫn thản nhiên như không, chỉ hờ hững đẩy nhẹ tay con trai, không một lời trách mắng.
Tần Chiêu Chiêu không thể nhịn thêm nữa. Cô cúi xuống, nhặt miếng táo bị ném qua, thẳng tay ném trả lại.
Miếng táo trúng người cậu bé. Người phụ nữ kia lập tức đổi sắc mặt, nhặt miếng táo lên rồi hất trở lại phía cô, giọng đanh lại:
"Cô làm cái gì vậy?"
Tần Chiêu Chiêu cười lạnh: "Tôi chỉ trả lại miếng táo mà con chị ném sang thôi. Lúc nãy chị giả vờ không thấy, vậy mà giờ tôi ném lại thì lại thấy ngay à?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Những hành khách trên xe đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Ban đầu, vì không liên quan đến mình nên họ không lên tiếng, nhưng trong lòng ai nấy đều bức xúc.
Người phụ nữ kia hất cằm, giọng lươn lẹo: "Tôi đúng là không thấy, nhưng bây giờ tôi thấy cô ném con tôi đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/148.html.]
Trương Mỹ Phượng không nhịn được, lớn tiếng phản bác: "Chị ơi, chị nói vậy mà không ngượng miệng à? Tôi thấy rất rõ ràng, là con trai chị ném trước đấy!"
Người phụ nữ cười khẩy, nhìn cô đầy khinh thường: "Các cô cùng một phe thì tất nhiên phải bênh nhau rồi."
Bây giờ, những người xung quanh cũng không nhịn nổi nữa. Một người đàn ông đứng tuổi lên tiếng: "Không phải chuyện bênh hay không bênh, mà là chuyện rõ như ban ngày. Con trai chị ném cô ấy không chỉ một lần, còn liên tục trêu chọc. Làm mẹ thì phải dạy con cho đàng hoàng chứ!"
Một người khác cũng nói thêm: "Đúng vậy, chúng tôi đều nhìn thấy hết. Chị bao che con như vậy không sợ nó hư hỏng sao?"
Người phụ nữ bắt đầu lúng túng khi thấy mọi người đều đứng về phía Tần Chiêu Chiêu. Nhưng không muốn thua cuộc, chị ta vẫn cố chấp:
"Cô là người lớn, sao lại tính toán với một đứa trẻ chứ? Nó ném cô một cái thì có c.h.ế.t đâu!"
Tần Chiêu Chiêu nhếch môi: "Vậy thì tôi ném lại một cái cũng chẳng sao, đúng không?"
Người phụ nữ đập mạnh tay xuống ghế: "Cô là người lớn, nó là trẻ con, sao mà so sánh như thế được? Nhìn cô ăn mặc trí thức thế mà lại vô giáo dục!"
Tần Chiêu Chiêu cười lạnh, chậm rãi nói: "Sự giáo dục của tôi chỉ dành cho người có giáo dưỡng. Với loại người như chị, thật sự không cần thiết."
Người phụ nữ giận tím mặt, ngồi thẳng người, cố tỏ ra cao ngạo: "Cô biết tôi là ai không? Dám nói tôi như vậy?"