Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ - 1205

Cập nhật lúc: 2025-03-19 23:16:18
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu khoa Tây y đông đúc, nhộn nhịp bao nhiêu, thì khoa Đông y lại vắng vẻ bấy nhiêu. Không có lấy một bệnh nhân, thậm chí yên tĩnh đến mức có chút lạnh lẽo.

Lục Trầm không dám tin: "Cùng là bệnh viện quân khu mà sự chênh lệch lại lớn đến vậy sao?"

Tần Chiêu Chiêu cười nhạt, không hề bất ngờ: "Không sao, đây chỉ là tạm thời thôi. Đông y vẫn chưa được mọi người công nhận, nhưng đến một ngày nào đó, họ sẽ biết Đông y lợi hại thế nào, rồi ai cũng sẽ tìm đến đây."

Lục Trầm nhìn vợ, thấy ánh mắt cô đầy kiên định, liền cười theo: "Anh tin em. Vợ anh giỏi nhất!"

Tần Chiêu Chiêu mở cửa phòng khám, dẫn anh vào trong.

Trong phòng có một giá treo quần áo, trên đó treo bộ quân phục của cô.

Lục Trầm nhìn thấy bộ quân phục liền có cảm giác thân thuộc. Đây là quân phục của vợ anh.

Anh tiến lại gần, đưa tay chạm nhẹ vào vạt áo, cười nói: "Anh chưa từng thấy em mặc quân phục bao giờ."

Tần Chiêu Chiêu cũng cười, lấy bộ quân phục xuống: "Vậy em mặc cho anh xem."

Cô nhanh chóng thay đồ. Khi vừa cài xong cúc áo cuối cùng, Lục Trầm đứng phía đối diện liền ngây người.

Tần Chiêu Chiêu mặc quân phục, khí chất càng thêm kiên nghị, vừa đẹp vừa ngầu, giống như một đóa hoa xanh kiêu hãnh trong quân đội.

Lục Trầm nhìn đến đờ đẫn, không kiềm được mà thốt lên: "Vợ anh đẹp quá."

Tần Chiêu Chiêu nhướng mày, cong môi cười: "Anh mới phát hiện ra à?"

Lục Trầm cười đến ngốc nghếch.

Tần Chiêu Chiêu khoác thêm áo blouse trắng bên ngoài quân phục, liếc nhìn đồng hồ rồi quay sang anh: "Anh xem chỗ làm của em xong rồi thì mau về đi. Nếu có người thấy chúng ta ở đây thì không hay đâu."

Lục Trầm nghe vậy thì gật đầu, cảm thấy cũng có lý. Dù sao Tần Chiêu Chiêu vừa đến bệnh viện này làm việc, không ai biết quan hệ giữa hai người, cũng không cần để lộ ra vội.

"Được rồi, vậy anh về trước. Bánh nếp này để lại cho em ăn, lúc buồn miệng thì ăn cho đỡ thèm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1205.html.]

"Em không đói, anh mang về cho mẹ ăn đi. Bà thích bánh nếp lắm."

Tần Chiêu Chiêu vừa nói vừa tiễn Lục Trầm ra ngoài. Dù bệnh nhân của cô lúc này không nhiều, cô cũng không có ý định ra ngoài lâu, chỉ định tiễn anh đến cổng bệnh viện.

Hai người sóng bước chưa đi được bao xa thì một người phụ nữ trung niên từ đằng xa lao đến, mặt tái mét, miệng không ngừng hét lớn:

"Bác sĩ! Cứu con trai tôi với!"

Cùng lúc đó, theo bản năng, Lục Trầm lập tức đứng chắn trước Tần Chiêu Chiêu. Người phụ nữ kia không kịp thắng lại, đ.â.m sầm vào người anh, nhưng bà ta chẳng quan tâm, chỉ vội vàng bấu lấy tay áo Tần Chiêu Chiêu, vẻ mặt vừa hoảng loạn vừa đau khổ:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Bác sĩ, cô mau đi xem con tôi! Nó sắp không xong rồi!"

Tần Chiêu Chiêu dù không phải bác sĩ bên khu tây y, nhưng làm nghề y, quan trọng nhất chính là cứu người. Cô không chần chừ thêm giây nào, đi theo bà ta về phía trước.

Một thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi đang nằm co quắp trên mặt đất, sùi bọt mép, mắt trợn trắng, cả người run lên bần bật.

Triệu chứng này quá rõ ràng, vừa nhìn đã biết là động kinh.

Tần Chiêu Chiêu lập tức quỳ xuống kiểm tra tình trạng cậu bé. Trước Tết, cô từng chữa trị cho Tôn Đại Quân bị động kinh đến mức hôn mê. Cũng may cô có kim châm cứu giúp bệnh nhân tỉnh lại.

Lần này, tình trạng của cậu bé trước mặt có vẻ nghiêm trọng hơn. Khi động kinh phát tác, nhịp tim dễ trở nên bất thường. Nếu tim đập quá nhanh mà không có can thiệp kịp thời, bệnh nhân có thể rơi vào trạng thái nguy hiểm đến tính mạng.

Cô nhanh chóng quay sang Lục Trầm:

"Anh giúp tôi cởi áo khoác của cậu bé ra, đừng cởi hết, chỉ cần để lộ vùng cánh tay và n.g.ự.c là được!"

Nói xong, Tần Chiêu Chiêu lập tức chạy về khoa đông y lấy kim châm. Khoa của cô cách đây không xa, chỉ chừng mười mấy mét.

Chỉ mất vài giây, cô đã cầm hộp kim quay trở lại.

Lúc này, Lục Trầm đã giúp bệnh nhân cởi áo khoác ngoài, chỉ còn lại lớp áo thu bên trong.

"Không cần cởi thêm nữa, như vậy là đủ rồi."

 

Loading...