Cô biết mình từng có thành kiến với bà cụ Lý, nhưng sự cảnh giác trong lòng vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Lục Trầm ngồi bên cạnh nãy giờ im lặng lắng nghe, lúc này bỗng nhẹ giọng nói:
"Chiêu Chiêu, em khám cho bà ấy đi."
Tần Trung cũng gật đầu đồng ý. Lý Lệ Hoa không nói gì, nhưng không phản đối.
Thấy thế, Tần Chiêu Chiêu cũng buông xuống sự cảnh giác, khẽ gật đầu:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Được, vậy con sẽ khám cho bà."
Bà cụ Lý nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ.
"Bà thường xuyên bị đau ở hốc mắt và giữa hai mắt, cơn đau lan lên cả đầu.
Chân trái thì vừa tê vừa nhức, mỗi sáng thức dậy không thể đi lại ngay được, phải ngồi một lúc mới có thể di chuyển bình thường.
Cả người lúc nào cũng uể oải, toàn thân khó chịu.
Bà lo lắm, sợ rằng nếu nằm xuống ngủ, ngày mai sẽ không tỉnh lại nữa...
Càng nghĩ càng sợ, thành ra ngủ cũng chẳng ngon.
Nhưng nếu không ngủ, ngày hôm sau lại càng thấy yếu ớt vô lực."
Nghe xong, Tần Chiêu Chiêu khẽ nhíu mày.
Dựa vào triệu chứng bà ta mô tả, có thể thấy đây là biểu hiện điển hình của chứng lo âu nghiêm trọng, bắt đầu xuất hiện các triệu chứng cơ thể hóa.
Ngoài ra, đốt sống cổ và đốt sống thắt lưng của bà ta có vẻ cũng không ổn, có thể đang chèn ép lên dây thần kinh, gây ra tình trạng tê bì chân tay.
Cô nhìn bà cụ Lý, hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1149.html.]
"Bà có bị viêm mũi không?"
Bà cụ Lý gật đầu, giọng điềm nhiên: "Bà dễ bị vào mùa xuân với mùa thu, bây giờ không có."
Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu đã xác định được nguyên nhân khiến bà ta đau đầu. Cô buông tay ra, ánh mắt vẫn nhìn bà cụ.
Bà cụ Lý chớp chớp mắt, có chút căng thẳng: "Chiêu Chiêu, bệnh của bà thế nào? Con có thể nhìn ra không?"
Không chỉ có bà cụ Lý mà cả Lục Trầm, bố mẹ, ông bà nội cũng dồn ánh mắt về phía Tần Chiêu Chiêu, chờ đợi câu trả lời từ cô.
Cô thoáng thấy mi tâm bà cụ nhíu chặt, lòng thầm thở dài, giọng điềm tĩnh:
"Bà không cần lo lắng, không có gì nghiêm trọng đâu. Bà bị viêm mũi, kéo theo xoang sàng cũng bị ảnh hưởng. Xoang sàng giống như một hàng rào, khi không chống lại được gió độc, sẽ khiến vùng hốc mắt, trán, thậm chí cả hộp sọ đau nhức. Cần phải uống thuốc điều trị mới khỏi hẳn."
Bà cụ Lý nghe xong liền xua tay, giọng chán nản: "Bà không có tiền mua thuốc. Không phải con biết châm cứu sao? Con châm cho bà vài mũi đi."
Tần Chiêu Chiêu bình tĩnh hỏi lại: "Bây giờ bà có đau đầu không?"
Bà cụ Lý lắc đầu: "Bây giờ thì không đau, nhưng hay bị tái phát."
"Châm cứu chỉ có tác dụng giảm đau tạm thời, không thể chữa dứt điểm. Hơn nữa, hiện tại bà không đau thì không cần châm cứu. Cái này không phải bệnh nặng, uống thuốc là khỏi thôi. Thuốc Đông y cũng không đắt, lần sau con mang thuốc cho bà."
Bà cụ Lý nghe vậy, sắc mặt thả lỏng hơn, giọng chân thành: "Thật sự cảm ơn con."
"Không có gì ạ."
Bà cụ Lý chợt vỗ vỗ đùi mình, ngập ngừng nói: "Cái chân này của bà..."
Tần Chiêu Chiêu nhìn xuống chân bà cụ, bình tĩnh phân tích: "Cổ và thắt lưng của bà đều có vấn đề, có thể do chèn ép dây thần kinh. Để con kiểm tra thử."
Dứt lời, cô đứng dậy, bà cụ Lý cũng chậm rãi đứng theo. Tần Chiêu Chiêu vén áo bông của bà cụ lên, quan sát phần cột sống sau lưng. Ngón tay cô lần theo từng đốt sống, cảm nhận sự bất thường.
Cổ có hai đốt sống lồi ra, thắt lưng có ba đốt.
Chính những đốt sống bị lệch này đã chèn ép dây thần kinh, gây tê bì chân.