“Do đó, anh muốn tham dự lễ tang của anh ấy, tiễn biệt một đồng đội dù chưa từng gặp mặt.”
Có lẽ, người ngoài sẽ khó hiểu hành động này của Lục Trầm. Nhưng với những ai từng khoác lên mình bộ quân phục, họ sẽ hiểu rõ tình cảm ấy.
Lục Quốc An không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu, tỏ ý tán thành.
Tần Chiêu Chiêu ngồi bên cạnh, lắng nghe câu chuyện mà lòng chợt trĩu nặng. Cô không ngờ hai mẹ con Dương Cúc lại có hoàn cảnh đáng thương đến vậy.
Người phụ nữ ấy còn trẻ, con vẫn còn nhỏ, vậy mà đã mất đi người chồng yêu dấu. Đứa bé ấy còn chưa hiểu hết thế gian đã phải vĩnh viễn chia xa người cha. Vậy mà cô ấy vẫn kiên cường, một mình mang tro cốt chồng về quê, từng bước đi đều mang theo đau thương lẫn nghị lực.
Không khí trong xe dần trầm lặng. Cảm thấy chủ đề này quá nặng nề, Lục Trầm bèn chuyển hướng câu chuyện, hỏi cha về tình hình gia đình.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Lục Quốc An mỉm cười:
“Mọi thứ ở nhà đều ổn. Chỉ có Chiêu Chiêu là vất vả hơn một chút. Con bé vừa phải chăm con nhỏ, vừa bận rộn với công việc. Sau Tết, nó còn phải đi làm ở bệnh viện quân khu. Giờ nhà mình có chỗ nào không khỏe cũng chẳng cần chạy ra bệnh viện, có Chiêu Chiêu ở đây, bố mẹ còn khỏe hơn trước nhiều.”
Lục Trầm quay sang, siết c.h.ặ.t t.a.y vợ. Ánh mắt anh dịu dàng như nước, chân thành nói:
“Vất vả cho em rồi.”
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, nhẹ giọng:
“Không sao mà, những việc này là điều em nên làm.”
“Không có gì gọi là nên hay không nên cả. Mọi nỗ lực của con, bố mẹ đều thấy cả. Con là một người vợ tốt.”
Lục Quốc An nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương, rồi nghiêm giọng nhắc nhở con trai:
“Lục Trầm, giờ con đã về rồi, sau này nhớ đối xử tốt với Chiêu Chiêu đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1067.html.]
Lục Trầm gật đầu, giọng chắc nịch:
“Con biết rồi. Cô ấy là vợ con, con nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Nói rồi, anh lại siết c.h.ặ.t t.a.y Tần Chiêu Chiêu, trong mắt tràn đầy yêu thương. Cô bị ánh nhìn ấy làm cho đỏ bừng mặt, chỉ biết cúi xuống né tránh. Còn Lục Trầm thì bật cười, vẻ mặt hạnh phúc.
Chiếc xe dần tiến vào cổng khu nhà quân đội.
Những ngày nghỉ lễ, không khí ở đây có phần náo nhiệt hơn thường lệ. Nhiều gia đình tụ tập chuyện trò, trẻ con chạy nhảy nô đùa.
Trước cửa nhà, cả gia đình Lục Phi đã chờ sẵn.
Lục Dao vừa sinh con không đến được, nhưng Hứa An Hoa thì tự mình đến đưa lễ Tết.
Dư Hoa vừa thấy con trai bước xuống xe, đôi mắt lập tức đỏ hoe, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Lục Trầm bước nhanh tới, ôm lấy mẹ thật chặt.
“Con trai, chào mừng con về nhà.”
Vừa buông tay, hai cô bé Á Á và Thanh Thanh đã lon ton chạy tới, ríu rít gọi:
“Chú hai!”
Lục Trầm bật cười, dang hai tay ôm trọn hai đứa nhỏ vào lòng.
Lục Phi đứng bên cười nói:
“Em không biết đâu, hai cô nhóc này nghe nói chú hai sắp về là sáng nay trời còn chưa sáng đã chạy sang phòng anh, bắt anh dậy sớm để đưa chúng tới đây đón chú.”