Anh quay mặt về phía cửa sổ, hai tay giơ ngang, hai chân chậm rãi đung đưa qua lại.
Áo sơ mi trắng, quần kaki, phần tóc mái bù xù che đi phần lông mày của anh, hai mắt sáng tựa như sao trên trời.
Quý Chiêu đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, xem như không nghe thấy bất kỳ âm thanh bên ngoài nào. Gió đêm từ xa thổi tới, lướt qua gò má, hai tai, kẽ ngón tay và mơn trớn hai chân, dịu dàng ôm lấy toàn thân anh.
Hứa Tung Lĩnh kéo Quý Cẩm Mậu lùi về sau, nghiêm túc khiển trách: “Kêu cái gì mà kêu! Nếu lỡ anh làm cậu ấy giật mình khiến cậu ấy rơi xuống thì phải làm sao?”
Quý Cẩm Mậu hoàn toàn hoảng hốt, nước mắt nước mũi thi nhau rơi xuống, ông ấy vội vàng kéo tay Hứa Tung Lĩnh, nói một cách khó khăn.
“Làm thế nào? Phải làm thế nào đây? Nếu thằng bé chết, tôi cũng không sống nổi nữa đâu! Tôi chỉ có một mình nó thôi, nhà họ Quý chúng tôi cũng chỉ có một mình nó thôi. Bố tôi mất sớm, một tay mẹ tôi nuôi tôi khôn lớn. Lúc Quý Chiêu ra đời, Đan Phong mất m.á.u nhiều suýt nữa đã không qua khỏi, tôi buộc phải tàn nhẫn triệt sản, thế nên tôi và Đan Phong chỉ có một đứa con trai, mẹ tôi cũng chỉ có một đứa cháu nội…”
Quan tâm nhiều ắt sẽ loạn, lúc này Quý Cẩm Mậu nào còn phong thái của nhà giàu nhất nữa chứ, ngay cả chuyện bí mật như “triệt sản” mà cũng nói ra hết, hoàn toàn là một người cha già lo lắng chuyện sống c.h.ế.t của con trai.
Lạc Nhất Huy chạy tới, đỡ Quý Cẩm Mậu, vẻ mặt tràn đầy áy náy: “Dượng à, cháu thật lòng xin lỗi, là lỗi của cháu, để cháu khuyên thằng bé.”
Nhìn thấy Lạc Nhất Huy mà ông ấy vô cùng tin tưởng, Quý Cẩm Mậu chỉ hận không thể tát anh ta hai cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-61-keu-cai-gi-ma-keu.html.]
Biết rõ Quý Chiêu mắc bệnh tự kỷ, cho dù có chịu ấm ức cũng chẳng biết cách bày tỏ sự bất bình, lúc ở một mình chỉ có thể để mặc người khác bắt nạt mình. Thế mà sao anh ta có thể bỏ mặc Quý Chiêu một mình trên sân thượng hơn mười phút như thế?
Mười mấy phút đó, đủ để một người c.h.ế.t nhiều lần rồi đấy!
Bây giờ xin lỗi thì có ích gì? Nói xin lỗi thì có tác dụng gì nữa? Nếu Quý Chiêu xảy ra chuyện gì, Quý Cẩm Mậu sẽ là người đầu tiên bóp c.h.ế.t Lạc Nhất Huy!
Thế nhưng, khi nghe Lạc Nhất Huy nói sẽ đi khuyên nhủ Quý Chiêu, nghĩ đến tuổi tác của hai người cũng tương đối, lại lớn lên bên nhau, nói không chừng Quý Chiêu sẽ chịu nghe lời anh ta, trong lòng Quý Cẩm Mậu lại cảm thấy thêm chút hy vọng. Mũi ông ấy thổi ra bong bóng, giơ tay lau mặt, cố gắng ổn định cảm xúc của mình: “Vậy cháu nhỏ giọng một chút, cố gắng khuyên nó đi vào nhé.”
Nhận được sự đồng ý của Quý Cẩm Mậu, Lạc Nhất Huy bước đến gần cửa sổ, nhìn về phía Quý Chiêu đang ngồi trên khung thép.
Mặt Lạc Nhất Huy bị ánh đèn neon nhiều màu sắc như đỏ, xanh, vàng chiếu vào, trông mờ mờ ảo ảo.
Không khí tại hiện trường hết sức căng thẳng.
Hứa Tung Lĩnh vẫn bình tĩnh trước nguy hiểm, âm thầm cho người gọi cảnh sát đặc nhiệm, nhân viên cứu hoả tới hỗ trợ, sau đó lại cho người tìm dây an toàn chữa cháy tới, chuẩn bị tự mình xuất trận cứu người.
Hai chân Lư Mạn Ngưng như nhũn ra, đưa tay vịn vào vách tường hành lang thở gấp.
Triệu Hướng Vãn nín thở, chăm chú nhìn mọi nhất cử nhất động của Lạc Nhất Huy, nhớ đến việc Phùng Hồng Anh đã từng mắng Lạc Nhất Huy chẳng phải người tốt đẹp gì, Triệu Hướng Vãn càng cảm thấy cảnh giác hơn, muốn đọc thử suy nghĩ trong lòng anh ta.