Cao Quảng Cường tiếp tục hỏi: “Các người g.i.ế.c Nhan Dật, tại sao lại ném xác xuống hồ chứa nước?”
Phiền Hoằng Vĩ nói: “Tôi đã nói rồi mà, g.i.ế.c người dễ, xử lý xác khó. Ban đầu tôi cũng định làm tương tự với Nguyễn Vũ, đào một cái hố chôn cậu ấy, nhưng lúc đó không tìm được công cụ thích hợp. Chợt nghĩ đến hồ chứa nước ngay bên cạnh, tôi quyết định ném xác xuống nước cho xong. Chúng tôi dùng bao tải dứa để bọc xác cậu ấy lại, buộc nhiều vòng dây thừng, rồi treo lên một tảng bê tông, sau đó thả xuống nước. Ban đầu tưởng là không có gì xảy ra. Chẳng phải trên tivi đều diễn như vậy sao? Giết người rồi ném xuống sông, không ai biết không ai hay. Ai ngờ mới mấy ngày sau, xác đã nổi lên! Tôi đã buộc nhiều tảng bê tông dưới xác, sao nó vẫn không chìm chứ?”
Triệu Hướng Vãn nhìn ba cảnh sát có mặt.
Hứa Tung Lĩnh im lặng không nói, Cao Quảng Cường hừ một tiếng, rõ ràng không muốn nói cho anh ta biết câu trả lời. Chu Phi Bằng còn trẻ, không nhịn được: “Đồ ngu! Xác c.h.ế.t sau khi phân hủy sẽ sinh ra ngày càng nhiều khí phân hủy, biến xác thành một quả bóng hình người khổng lồ, sau đó xác sẽ từ từ nổi lên. Muốn xác không nổi lên, trừ khi...”
Nói đến đây, Chu Phi Bằng chạm phải ánh mắt khao khát muốn biết của Phiền Hoằng Vĩ, lập tức nhổ một bãi nước bọt: “Cho dù xác không nổi lên, thì mùi hôi thối từ xác sau khi phân hủy sẽ bốc ra, đứng cách cả chục mét cũng có thể ngửi thấy, anh nghĩ là không ai biết không ai hay sao? Buồn cười!”
[Tại sao tôi phải nói cho anh biết, muốn xác chìm thì phải buộc vật nặng ít nhất gấp ba lần trọng lượng của xác chứ? Để các người học theo, sau này cảnh sát chúng ta điều tra thế nào đây?]
Triệu Hướng Vãn nghe đến đây, cũng có thêm một nhận thức mới.
... Không có tội ác nào hoàn hảo, mọi tội ác đều có sai sót.
Cái gọi là lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt, thì ra là như vậy.
Chu Phi Bằng ghi chép dài hết mấy tờ giấy, cảm giác từng câu từng chữ mình viết ra đều chứa đầy máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-508-mau-thanh-that-khai-bao.html.]
Thái Sướng, Hùng Đào, Hồ Lâm Trân, Hùng Doanh Doanh, Chu Kim Phượng, Nguyễn Vũ, Nhan Dật, tổng cộng bảy mạng người. Bọn họ đều c.h.ế.t trong tay Phiền Hoằng Vĩ và Tào Đắc Nhân.
Tào Đắc Nhân biết Phiền Hoằng Vĩ đã khai nhận tất cả tội lỗi của mình, trong lòng cũng nhanh chóng tan vỡ, bật khóc nức nở: “Anh Phiền, sao anh lại khai nhận tất cả rồi? Đây đều là những chuyện sẽ bị tử hình đấy, không phải anh đã nói không được nói với ai hết sao? Sao bây giờ bản thân anh lại khai nhận tất cả vậy chứ…”
Một tên đàn ông nặng một trăm tám mươi cân, ngồi trên giường bệnh khóc lóc, các thành viên của tổ trọng án nhìn thấy, lông mày cũng không ngừng nhướng lên.
Chu Phi Bằng mắng gã một câu: “Khóc lóc cái gì? Lúc g.i.ế.c người sao chẳng thấy anh bù lu bù loa thế này? Mau thành thật khai báo!”
Tào Đắc Nhân giật mình, nhưng vẫn không ngừng khóc: “Tôi không muốn chết, tôi vẫn chưa muốn chết! Nếu như tôi chết, vợ tôi nhất định sẽ đưa theo con gái đi cưới chồng khác, tôi có bao nuôi một cô nhân tình ở ngoài, chúng tôi có với nhau một đứa con trai, thằng bé chỉ mới hai tuổi. Nếu như tôi chết, thế thì cô nhân tình đó sẽ chạy mất, ai sẽ nuôi con trai tôi đây? Hu hu…”
Hứa Tung Lĩnh thấp giọng nói: “Kháng cự sẽ nghiêm trị, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nếu như anh không phải thủ phạm chính, có lẽ sẽ được khoan hồng đấy.”
Anh ta nói cũng không rõ ràng lắm, thế nhưng hai chữ “khoan hồng” đi vào tai Tào Đắc Nhân hệt như lời của trời, hai mắt gã sáng lên, lập tức ngừng khóc: “Tôi khai, tôi sẽ khai! Tôi đều nghe theo lời xúi giục của anh Phiền, tôi và anh ta lớn lên cùng nhua, anh ta bảo tôi làm gì, tôi đều nghe lời làm theo, đây đều là ý định của anh ta cả đấy.”
Ba của Tào Đắc Nhân cũng là tài xế tại công ty vận chuyển, bởi vì tai nạn xe cộ thế nên đã qua đời vào năm ba mươi tuổi. Sau đó mẹ gã cũng đi thêm bước nữa, gã được ông nội nuôi lớn, bình thường đều nuôi theo kiểu thả, chưa bao giờ quản thúc gã.
Từ nhỏ, gã lớn lên bên cạnh Phiền Hoằng Vĩ, đầu óc gã cũng không nhanh nhạy lắm, thế nên Tào Đắc Nhân rất hâm mộ những người có đầu óc thông minh, tính tình lại can đảm như Phiền Hoằng Vĩ, vậy nên vẫn luôn rất nghe lời Phiền Hoằng Vĩ. Anh ta bảo gã học lái xe, gã sẽ lập tức đi học lái xe, Phiền Hoằng Vĩ bảo gã đi c.h.é.m người, gã sẽ lập tức xách d.a.o chạy theo.
Giết c.h.ế.t Thái Sướng là bởi vì Phiền Hoằng Vĩ muốn làm một việc gì đó lớn lao sau khi xem phim cảnh sát.
Giết cả nhà Hùng Đào là bởi vì Phiền Hoằng Vĩ phát hiện cướp ngân hàng quá nguy hiểm, chẳng bằng xông vào cướp những gia đình có tiền.
Chu Phi Bằng tức giận, quát một tiếng: “Ăn cướp thì cứ ăn cướp, tại sao còn g.i.ế.c người?”