Triệu Hướng Vãn biết, đây chính là cách suy nghĩ của Cố Văn Kiều, thà giấu diếm lừa gạt, chẳng bằng nói thẳng cho nhau biết: “Vâng, tổ trọng án của chúng tôi đã điều tra vụ thám án vào mười năm trước, chúng tôi nghi ngờ Phiền Hoằng Vĩ và Tào Đắc Nhân là hung thủ của vụ án. Chị vẫn luôn tìm kiếm hung thủ g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ mình, có thể chính là bọn họ đấy.”
Cố Văn Kiều nhận được lời khẳng định từ Triệu Hướng Vãn, lòng cũng lập tức trầm xuống.
Cảm giác mất trọng lực qua đi, tim cũng nhanh chóng đập mạnh.
“Sao tôi lại không nghĩ tới? Sao tôi có thể không nghĩ tới? Rõ ràng kết quả điều tra của cảnh sát đã nói, có hai hung thủ trong vụ án g.i.ế.c c.h.ế.t Thái Sướng, còn hung thủ giết… Giết c.h.ế.t mẹ tôi là ba người. Tuổi tác, dáng người, cân nặng, biết võ, tất cả đặc tính đều phù hợp, tại sao từ trước đến nay tôi chưa từng nghi ngờ, anh ta là hung thủ đã g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ tôi thế!”
Triệu Hướng Vãn lắc đầu một cái: “Trong biển người mờ mịt, có rất nhiều người phù hợp với những đặc điểm kia. Ai mà ngờ được hung thủ g.i.ế.c người lại còn dám trắng trợn hoạt động, tìm mọi cách để tiếp cận người thân của nạn nhân. Đừng nói là chị, nhiều cảnh sát cũng không hề kiểm tra xem Phiền Hoằng Vĩ đã đi đâu, có thể thấy anh ta vô cùng xảo quyệt.” Nếu như không phải ông trời tác hợp, để bản thân gặp phải chuyện này, vậy thì e rằng vụ án này thật sự sẽ rơi vào bế tắc dài dài.
Cố Văn Kiều rơi vào sự hối hận cực độ, trong lúc bất chợt hoàn toàn không thể nghe lọt những lời Triệu Hướng Vãn nói.
“Tôi thật sự rất đáng chết, sống với anh ta nhiều năm như vậy, thế mà lại chẳng hề cảm thấy nghi ngờ! Không những thế tôi còn sinh cho anh ta một cậu con trai, tôi sinh cho người g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ tôi một cậu con trai!”
“Ha ha…”
Tiếng cười của Cố Văn Kiều quỷ dị đến đáng sợ, nghe rợn cả tóc gáy, hai tay cô ấy siết chặt, móng tay cấu vào trong lòng bàn tay, cảm giác đau nhói, nhưng lại chẳng thể hoá giải nổi sự đau đớn trong lòng.
Triệu Hướng Vãn cắt ngang tiếng cười của Cố Văn Kiều, nắm lấy tay cô ấy, ánh mắt nhìn thẳng, con ngươi màu hổ phách lóe lên ánh sáng dị thường: “Đây không phải lỗi của chị.”
Cố Văn Kiều bị buộc phải đối diện với ánh mắt của Triệu Hướng Vãn, không biết tại sao, dường như trong ánh mắt của Triệu Hướng Vãn sở hữu một ma lực thần kỳ nào đó, khiến tâm trạng của cô ấy dần bình tĩnh lại, bắt đầu bộc bạch những suy nghĩ trong lòng.
“Sao lại không phải lỗi của tôi? Đây đúng là lỗi sai của tôi!”
“Tôi không thích việc ba tôi tiến thêm bước nữa, quên mất mẹ tôi, thế nên tôi liều mạng phản kháng lại tất cả sự sắp xếp của ông ấy. Ông ấy bảo người ngoài giới thiệu đối tượng cho tôi, thế nhưng tôi đều không đến gặp, hết lần này tới lần khác lại đi xem trọng Phiền Hoằng Vĩ.”
“Mẹ đã từng nói với tôi, nếu chọn đàn ông thì việc đầu tiên là phải xem nhân cách, thế nhưng tôi lại không nghe lời bà ấy!”
“Nếu như phát hiện ra nhân cách anh ta không tốt, đối xử với tôi không tốt, tôi phải ly hôn với anh ta, tôi không nên sinh con trai cho anh ta! Thiên Bảo à… Mẹ phải làm thế nào đây? Con là người mẹ đã mang nặng đẻ đau suốt mười tháng để sinh con ra, chẳng lẽ mẹ có thể bỏ mặc con được sao?”
Dẫn dắt Cố Kiều Niệm nói ra những đau đớn trong lòng mình, đây chính là bước đầu tiên để cô ấy mở lòng mình ra.
Triệu Hướng Vãn nắm lấy tay Cố Văn Kiều, tiếng nói vừa dịu dàng vừa ấm áp: “Người sai là Phiền Hoằng Vĩ, chị không cần phải tự trách mình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-492-thien-bao-ho-co-sao.html.]
Cố Văn Kiều ngẩng đầu nhìn Triệu Hướng Vãn, nước mắt thi nhau rơi xuống: “Tôi, Thiên Bảo của tôi…”
Phiền Hoằng Vĩ là người đã g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ Cố Văn Kiều, thế nhưng hai người lại có với nhau một cậu con trai là Phiền Thiên Bảo, đây chính là nguyên nhân gây nên sự đau đớn cho Cố Văn Kiều.
Triệu Hướng Vãn nói thật nhanh, câu hỏi cũng vô cùng đơn giản, có thể trả lời mà không cần suy nghĩ nhiều.
“Thiên Bảo họ Cố sao?”
“Không.”
“Thế cậu bé họ gì?”
“Họ Phiền.”
“Năm nay cậu bé bao nhiêu tuổi rồi?”
“Gần sáu tuổi rồi.”
“Còn bao lâu nữa sẽ đến mười tám tuổi?”
“Mười hai năm nữa.”
“Vậy thì cho đến năm cậu bé hai mươi sáu tuổi, kết hôn sinh con, còn mất bao lâu nữa?”
“Hai mươi năm nữa.”
“Nếu như chị sống đến năm tám mươi tuổi, vậy thì còn phải mất bao lâu nữa?”
“Năm mươi năm…”
Triệu Hướng Vãn đột nhiên ngừng lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm Cố Văn Kiều: “Do dự không quyết, tất sẽ hỗn loạn.”
Cố Văn Kiều cảm thấy đầu mình càng lúc càng trở nên tỉnh táo hơn, bắt đầu tự lẩm bẩm.
“Phiền Thiên Bảo là con của tôi, nhưng cũng là con trai của Phiền Hoằng Vĩ, nhà họ Phiền bọn họ đã lưu truyền được ba đời, chắc chắn sẽ không đồng ý giao con cho tôi. Cho dù toà án có giao Thiên Bảo cho tôi, nhưng chắc chắn ba mẹ Phiền Hoằng Vĩ sẽ tới gây chuyện, mấy người chị gái của anh ta sẽ dạy thằng bé oán hận tôi. Tôi nuôi thằng bé suốt sáu năm, đúng thế, tương lai vẫn còn phải trải qua mười hai năm, hai mươi năm, năm mươi năm...”