Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 429: Chắc Người Này Là Búp Bê Thỏ Đấy
Cập nhật lúc: 2025-07-03 01:33:28
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Phi Bằng gào khóc một tiếng: “Cầu xin anh, hãy để tôi mời đi.” Trời nóng bức, ăn lẩu, xem ra Triệu Hướng Vãn và Quý Chiêu liếc mắt đưa tình với nhau đã khiến đội trưởng Hứa nổi giận rồi.
Cao Quảng Cường vỗ vai Chu Phi Bằng một cái: “Đứng ở núi nào hát bài hát đó, đồng chí Tiểu Chu, cậu phải cố gắng thích ứng đi.”
Mùi thơm trong tiệm lẩu xộc vào mũi, đã có mấy bàn ngồi bên dưới chiếc quạt trần, có thể thấy việc kinh doanh không tệ.
Chủ quán là một người đàn ông trung niên mập mạp, đeo một cái tạp dề màu vàng, mặt mày tươi cười dẫn nhóm Hứa Tung Lĩnh đi về phía một chiếc bàn trong góc, bật chiếc quạt trên tường, nói bằng giọng phổ thông: “Mấy ông chủ, mọi người muốn gọi lẩu uyên ương hay là lẩu nước đỏ?”
Người ở tỉnh Tương ăn cay, Hứa Tung Lĩnh vốn muốn gọi lẩu nước đỏ, nhưng lời vừa đến khoé miệng, lại liếc mắt nhìn về phía Quý Chiêu, thế là thay đổi quyết định: “Lẩu uyên ương đi.”
“Ok!” Ông chủ đặt thực đơn và bút chì lên bàn: “Mọi người chọn món ăn nhé, tôi đi lấy nồi đây.”
Nồi lẩu uyên ương được đặt xuống giữa bàn, một nửa nồi chứa nước dùng màu đỏ đầy dầu mỡ, ớt và hạt tiêu Tứ Xuyên khiến người khác toát mồ hôi hột, còn nửa còn lại chứa nước súp gà thơm ngát, táo đỏ, hành lá và kỷ tử nổi trên mặt, nước dùng màu trắng đục khiến tay của những người khác động đậy.
Hiếm khi thấy đội trưởng mời khách, lại trong đợt thăng chức, người nào người nấy đều hưng phấn, bắt đầu gọi món, thịt bò, thịt dê, lòng vịt, sách bò, chân giò hun khói… gọi một đơn hàng lớn.
Chu Phi Bằng vung tay, lần lượt đánh dấu vào từng món trong thực đơn, lớn tiếng: “Chúng ta nhiều người, mỗi thứ hai đĩa đi. À, đúng rồi, mọi người có ăn óc heo không?”
Trước mắt Chúc Khang đột nhiên hiện lên hình ảnh đầu lâu, và bộ xương khô được đào lên, sắc mặt tái nhợt, khoát tay lia lịa: “Không, không, không, đừng gọi món này.”
Mọi người đều là đồng nghiệp, cùng nhau điều tra một vụ án, cùng nhau thẩm vấn tội phạm, cũng rất quen thuộc với nhau, vừa nhìn thấy phản ứng của Chúc Khang, cũng biết nguyên nhân là gì, thế là cũng đồng thanh: “Đúng, đúng, đúng, đừng gọi món này.”
Làm cảnh sát hình sự lâu, đã nhìn thấy quá nhiều thi thể, thịt vụn, nói thật, nếu như không đủ kiên định, e rằng ngay cả thịt còn chẳng dám ăn.
Chu Phi Bằng liếc nhìn mọi người một cái, “tích” một tiếng, cũng không đánh dấu vào các ô như óc hoa, huyết vịt, cật heo nữa, sau đó lại đánh dấu vào ô miến, khoai tây, nấm, cải xanh, lúc này mới dừng lại.
Ông chủ nhận lấy thực đơn, mặt mày hớn hở: “Trời nóng, mọi người có muốn gọi thêm nước ngọt hay bia lạnh không?”
Hứa Tung Lĩnh vung tay lên: “Lên đi! Mang lên cho chúng tôi ba chai nước ngọt, còn bia thì lên trước mười chai đi. Triệu Hướng Vãn, Hà Minh Ngọc và Quý Chiêu uống nước ngọt, còn lại đều uống bia hết cho tôi.”
Uống một ngụm nước ngọt và bia lạnh, tất cả mọi người đều hô lên: Quá đã!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-429-chac-nguoi-nay-la-bup-be-tho-day.html.]
Càng ăn càng vui vẻ, cho dù cay tới mức cả người đầy mồ hôi, nhưng vẫn vui vẻ không thôi. Nếu như không phải đang có phụ nữ ở đây, mấy tên đàn ông của tổ trọng án đã cởi áo, ở trần ăn từ lâu rồi.
Quý Chiêu đang mặc một chiếc áo sơ mi tay ngắn trắng như tuyết, để lộ nửa cánh tay, đây là lần đầu anh tới dùng bữa tại một tiệm lẩu thế này, cảm thấy vô cùng tò mò với tất cả những thứ này, học theo dáng vẻ của Triệu Hướng Vãn, cầm đũa, mò mò vào trong nồi lẩu. Động tác của anh ung dung, ưu nhã, tạo thành sự so sánh với đám thanh niên đang ăn ngấu ăn nghiến ở bên cạnh, thu hút sự chú ý của các thực khách ở bàn bên cạnh.
“Ôi, chắc người này là búp bê thỏ đấy.”
“Còn phải nói sao! Trông còn xinh đẹp, thanh tú hơn các cô gái nữa đấy.”
“Ai trong số các người dám tán tỉnh chú thỏ nhỏ này?”
“Đối phương nhiều người như thế, ai dám sang đó trêu chọc? Chỉ cần có thể sờ mặt cậu ấy một cái, tôi sẽ thưởng cho người đó một trăm tệ!”
Thái độ của đối phương vô cùng hung hăng phách lối, giọng vừa lớn vừa vang, hoàn toàn không hề có ý che giấu gì, cả nhóm Hứa Tung Lĩnh đều nghe thấy rõ ràng.
Chu Phi Bằng vừa nghe thấy, trong lòng tức giận, cầm lấy chai bia đập mạnh xuống bàn một cái, ánh mắt tựa như điện, quét về phía mấy người đang dùng bữa ở bên kia. Con mẹ nó, đám người này đúng là ngang ngược, còn dám thách thức người của tổ trọng án sao!
Bàn bên cạnh có tổng cộng năm người, rõ ràng người đàn ông vừa lên tiếng bảo ai dám sờ mặt Quý Chiêu một cái sẽ thưởng một trăm tệ chính là người dẫn dầu. Đó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, gầy gò, nước da hơi đen, xung quanh mắt có không ít nếp nhăn, ánh mắt lóe lên, trông có chút không đàng hoàng.
Triệu Hướng Vãn và Quý Chiêu ngồi bên cạnh nhau, đối diện với tên đàn ông gầy gò đó, không biết tại sao, khi đối diện với ánh mắt của anh ta, trong lòng Triệu Hướng Vãn rét lạnh một cái.
Đây là một cảm giác rất kỳ quái, tựa như đột nhiên gặp phải một con thú hoang trong rừng sâu, rợn cả tóc gáy.
Từ năm mười tuổi, Triệu Hướng Vãn đã sở hữu thuật đọc suy nghĩ, đây là lần đầu tiên Triệu Hướng Vãn gặp phải chuyện thế này, cả người không nhịn được ngồi thẳng lưng, đôi mắt phượng híp lại, cả người cũng rơi vào trạng thái cảnh giác.
Hứa Tung Lĩnh đang ngồi đối diện với Triệu Hướng Vãn, đưa lưng về phía những người bàn bên cạnh. Anh ta nhận ra sự cảnh giác của Triệu Hướng Vãn, không nhịn được lắc đầu cười một cái, cũng chẳng lo lắng đặt đũa xuống, lòng bàn tay ép xuống tỏ ý bảo mọi người cứ yên tâm dùng bữa đi, đừng nóng nảy cũng đừng hoảng sợ.
[Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.]
[Vẫn còn quá trẻ, kinh nghiệm còn ít. Đám người này cũng uống rượu nhiều rồi, nói bừa vài câu, không cần phải cuống cuồng lên đâu.]
Nghe thấy tiếng lòng của Hứa Tung Lĩnh, lòng Triệu Hướng Vãn cũng yên tâm hơn. Đúng thế, cả bàn này ngoại trừ mình và Quý Chiêu ra thì những người còn lại đều là cảnh sát hình sự, cho dù có gặp phải người cực kỳ hung dữ, cũng không cần sợ.
Một người đàn ông mập mạp, cởi trần ngồi ở bàn bên cạnh cười ha ha một tiếng, cầm lấy ly bia, rót đầy bia vào ly, lảo đảo lắc lư đứng dậy, ợ một cái: “Anh Phiền, tôi xin phép nhận trước một trăm tệ này, nhìn tôi này!”