Hứa Tung Lĩnh gật đầu một cái: “Vụ này tôi cũng nhớ, vô cùng ly kỳ.”
Chu Phi Bằng cảm thấy có hứng thú: “Lão Cao, ông kể cho chúng tôi nghe một chút đi, chuyện này ly kỳ thế nào?”
Cao Quảng Cường giới thiệu sơ lược về vụ án một chút: “Khi đó tôi vẫn còn đang làm việc ở đồn cảnh sát ở giao lộ Ngũ Phúc, bên trong khu vực có một cô vợ không chịu nổi chồng mình bạo hành, nhiều lần bỏ nhà ra đi. Mỗi lần vợ bỏ nhà ra đi, người chồng đều sẽ báo cảnh sát, hại chúng tôi phải giúp anh ta tìm kiếm khắp nơi. Mặc dù biết rõ là như vậy, nhưng vì trách nhiệm công việc, chỉ cần anh ta báo cảnh sát, chúng tôi vẫn phải xuất lực.”
“Vào lần cuối cùng, người vợ lại báo cảnh sát lần nữa, chúng tôi cho rằng vẫn là câu chuyện đó, khi ấy tôi còn dạy dỗ anh ta mấy câu, bảo anh ta phải biết quý trọng vợ mình, đối xử với cô ấy thật tốt. Nếu không muốn ly hôn, vậy thì không nên so đo những chuyện đã qua, hai người phải sống với nhau thật tốt.”
“Thế nhưng đến khi chúng tôi tìm được người, lại là một cỗ t.h.i t.h.ể lạnh như băng. À, không đúng, nói đúng hơn là một cỗ t.h.i t.h.ể không hoàn chỉnh. Lúc chúng tôi chạy tới hiện trường vụ án, t.h.i t.h.ể đã tan nát ra thành trăm mảnh, nằm rải rác bên cạnh đường ray xe lửa, m.á.u thịt lẫn lộn, vô cùng dọa người.”
Chu Phi Bằng tò mò không biết Cao Quảng Cường đã làm thế nào để kết luận là do người chồng g.i.ế.c chứ không phải tự sát: “Người vợ bị bạo hành trong thời gian dài, cuối cùng cũng không chịu nổi sự hành hạ đó, cũng có thể ra đường ray xe lửa tự sát mà.”
Cao Quảng Cường: “Vâng, khi ấy các đồng chí ở đồn cảnh sát chúng tôi cũng nghĩ là tự sát, dù sao chúng tôi cũng khá quen thuộc với người phụ nữ này, thường xuyên rêu rao rằng mình muốn chết. Nhưng… Về sau khi chúng tôi sắp xếp lại các bộ phận của t.h.i t.h.ể đó, phát hiện một điểm khả nghi.”
“Điểm khả nghi gì thế?”
“Không tìm thấy giày của nạn nhân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-422-thanh-cong-bat-duoc-hung-thu.html.]
“Giày sao? Có thể đã rơi trên mất trên đường đi, cũng có thể đã văng ra ngoài khi bị xe lửa cán qua.”
Cao Quảng Cường liên tục lắc đầu: “Không, nạn nhân đã đi một đôi tất nylon in hoa màu xanh, phần gót chân có dấu hiệu bị mòn, thế nhưng bàn chân lại không hề bị thương, điều này không đồng nhất với hành vi tự sát.”
Mấy người Chu Phi Bằng nghe tới thất thần.
Nếu như là tự sát, người phụ nữ kia hẳn có mang giày, cho dù tinh thần hoảng loạn, nửa đường rơi mất giày thì phần chân phía trên cũng phải có dấu vết bị mài mòn, sao chỉ có phần gót chân là bị mòn thôi? Rõ ràng đây là dấu vết của việc bị kéo lê sau khi chết.
Trên mặt Cao Quảng Cường thoáng hiện lên vẻ tự hào: “Có điểm khả nghi này, vụ án này được kết luận là một vụ mưu sát, sau đó chúng tôi bắt đầu điều tra các mối quan hệ xã hội xung quanh nạn nhân, lúc này mới bắt được hung thủ đưa về quy án.”
Từ trước đến giờ, Chu Phi bằng vẫn luôn là một người nhiệt tình, vỗ tay: “Lão Cao tỉ mỉ, cẩn thận, thành công bắt được hung thủ, lợi hại!”
Triệu Hướng Vãn nghe kể, ánh mắt sáng lấp lánh khi nghe nói rằng các phương pháp điều tra tội phạm không chỉ có mỗi thẩm vấn, mà còn bao gồm cả kiểm tra vật chứng, khám nghiệm tử thi, kiểm tra cơ thể, và nhiều việc khác nữa. Nơi duy nhất mà thuật đọc suy nghĩ của cô có thể phát huy tác dụng là trong quá trình thẩm vấn. Nếu như muốn trở thành một cảnh sát hình sự xuất sắc, vậy thì phải học thêm nhiều thứ khác nữa.
Sau khi Cao Quảng Cường thành công đẩy sự hưng phấn của mọi người lên cao, tổ trọng án bắt đầu xem xét lại vụ án của Đàm Học Nho.
“Triệu Hướng Vãn, sao em lại nghĩ tới việc cho Đàm Học Nho và Lương Thành Hồng đối chất với nhau thế?”
Nghe thấy câu hỏi của Hứa Tung Lĩnh, Triệu Hướng Vãn rũ mắt, sau khi suy tư trong chốc lát lại ngẩng đầu lên, tiếng nói trong trẻo, từ tốn: “Lúc anh Chu thẩm vấn, đã nắm được chỗ sơ hở trong lời nói của Đàm Học Nho, dẫn tới việc anh ta khai ra địa điểm hẹn hò, cũng thành công thông qua quan sát hành vi biểu tình, tìm ra được vị trí anh ta chôn t.h.i t.h.ể của Ngụy Thanh Uyển. Chỉ là chúng ta đều không ngờ, bởi vì bị Lương Thành Hồng ép quan hệ nên mới dẫn tới cái c.h.ế.t của bản thân.”
Nghe đến đây, tâm trạng Hà Minh Ngọc trở nên nặng nề: “Ngụy Thanh Uyển là bị c.h.ế.t oan.” Cho dù vì để chia rẽ con gái và Đàm Học Nho, bà ấy quyến rũ, đùa giỡn tình cảm của Đàm Học Nho thì cũng không đáng phải chết. Chuyện tình cảm giữa nam và nữ, ai là người được hời, ai là người thua thiệt chứ? Không ai có thể nói rõ được.