Tuy nhiên suy đoán trước đó của bọn họ lại là Ngu Sơ Hiểu phát hiện ra việc Ngụy Thanh Uyển và Đàm Học Nho qua lại với nhau, bởi vì căm tức nên mới dụ mẹ mình tới Giang Thành rồi ra tay sát hại bà ấy. Bây giờ xem ra… nghi ngờ này đã bị huỷ bỏ rồi. Nếu mẹ muốn đến gặp con gái, thế thì không thể mười một giờ tối mặc một bộ váy s.e.x.y rồi đạp xe đạp ra ngoài như thế được. Càng không có chuyện vẫn nhất quyết đi ra ngoài sau khi đã phát sinh quan hệ với Lương Thành Hồng.
Bây giờ xem ra, Đàm Học Nho là người có hiềm nghi lớn nhất. Nếu sau khi hai người hẹn hò vào rạng sáng ngày 24 tháng 9, Ngụy Thanh Uyển nói muốn chia tay với Đàm Học Nho, bởi vì yêu hoá hận, nên Đàm Học Nho đã lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t Ngụy Thanh Uyển, rồi vứt t.h.i t.h.ể xuống sông.
Đã tìm được động cơ g.i.ế.c người, thứ quan trọng nhất lúc này chính là phải tìm ra chứng cứ tại hiện trường của Đàm Học Nho.
Ba người cất máy tính xách tay đi, đưa Lương Thành Hồng rời khỏi tòa nhà hành chính của nhà máy cơ khí tỉnh.
“Chờ một chút…” Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau.
Ba người dừng bước xoay người lại nhìn, lại thấy Ngu Sơ Hiểu đang vội vàng chạy tới.
Bình thường cô ấy ít khi vận động, bởi vì chạy có hơi gấp gáp nên lúc này đang thở dốc: “Tôi, tôi có chuyện muốn hỏi mọi người một chút.”
Hà Minh Ngọc gật đầu: “Cô hỏi đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-394-tai-sao-lai-giet-ba-ay.html.]
Ngu Sơ Hiểu do dự một hồi lâu, thấp giọng nói: “Mẹ tôi, rốt cuộc mẹ tôi thế nào rồi? Có phải có tin tức xấu gì không? Mọi người nói thật cho tôi biết đi, cầu xin mọi người đấy, nói thật với tôi đi.”
Nước mắt cô ấy không ngừng rơi xuống, biểu hiện hờ hững và bình tĩnh của Ngu Sơ Hiểu tại phòng làm việc lúc trước đột nhiên vỡ vụn, cũng không khống chế được cảm xúc của mình nữa: “Kể từ tháng chín năm ngoái mẹ tôi đã chẳng có tin tức gì nữa rồi. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy bà ấy là khi trở về từ nhà trọ của Đàm Học Nho, thu dọn hành lý chuẩn bị đến Giang Thành tham gia tập huấn. Lúc đó bà ấy muốn nói chuyện với tôi nhưng tôi lại giận dỗi vì bà ấy can thiệp vào chuyện tình cảm của tôi, thế nên vẫn luôn chiến tranh lạnh, không thèm để ý tới bà. Tôi hối hận rồi!”
Nghe thấy lời sám hối của Ngu Sơ Hiểu, Hà Minh Ngọc thở dài nói: “Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, sao ngay từ đầu còn làm như thế?”
Ngu Sơ Hiểu giơ tay ôm mặt, nước mắt chảy xuống từ kẽ ngón tay cô ấy: “Tôi chỉ hy vọng mọi người có thể nói sự thật cho tôi biết, có phải mẹ tôi đã c.h.ế.t rồi không? Có phải mẹ tôi đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Nếu như bà ấy còn sống, chắc chắn sẽ liên lạc với tôi, chắc chắn sẽ quay về tìm tôi. Tôi, tôi đã có thai rồi, tôi muốn bà ấy có thể ở bên cạnh tôi. Nếu sớm biết bà ấy sẽ mất tích như thế, khi đó tôi chắc chắn sẽ nghe lời mẹ, chia tay với Đàm Học Nho sớm. Chỉ cần bà ấy có thể nhìn tôi kết hôn, sinh con, cái gì tôi cũng sẽ nghe theo bà!”
Hà Minh Ngọc mềm lòng, không chịu nổi khi thấy người thân người bị hại đau lòng rơi nước mắt, giơ tay vỗ nhẹ lên bả vai Ngu Sơ Hiểu: “Sau khi uống rượu say, Đàm Học Nho có nói mình đã g.i.ế.c c.h.ế.t Ngụy Thanh Uyển, trước mắt chúng tôi đang tạm giam anh ta. Vụ án vẫn còn đang được điều tra, cô là người nhà nạn nhân, hy vọng cô có thể hỗ trợ công việc của chúng tôi.”
Sắc mặt Ngu Sơ Hiểu trở nên trắng bệch, có người tố cáo Đàm Học Nho g.i.ế.c người? Anh ta g.i.ế.c mẹ mình sao? Tại sao? Tại sao lại g.i.ế.c bà ấy!
Ngu Sơ Hiểu bắt lấy cánh tay Hà Minh Ngọc, run rẩy hỏi: “Anh ta thật sự g.i.ế.c người sao? Sau khi chia tay vào tháng 9 năm ngoái, chúng tôi cũng chưa từng gặp lại nhau, tôi không biết, tôi thật sự không biết…” Nếu anh ta thật sự đã g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ, thế thì mình chính là người đã dẫn sói vào nhà, đáng chết!
Giọng nói của Triệu Hướng Vãn có phần cô đơn: “Sáng mai chị tới cục công an một chuyến đi, có một số thứ chẳng phải hỏi trực tiếp sẽ tốt hơn sao?”
Ngu Sơ Hiểu liên tục lắc đầu: “Cục công an sao? Tôi không dám đến đó.”
Cô gái Ngu Sơ Hiểu này đúng là kiểu người mâu thuẫn. Vừa căm ghét vì bị mẹ quản chặt, lại chán ghét việc mẹ mình có sức quyến rũ của một người phụ nữ, bây giờ lại đột nhiên hối hận bởi vì mình không nghe lời mẹ, hy vọng mẹ vẫn còn sống. Nếu như cô ấy hận mình vì đã dẫn sói vào nhà, vậy thì tại sao ngay cả dũng khí để chất vấn con sói đó cũng chẳng có thế nào?