“Kha Chi Huỷ, trước khi tới đây, tôi có hỏi đồng nghiệp đã phụ trách vụ án của Lục Thiên Tứ năm đó, nghe nói ở trong tù, biểu hiện của Lục Thiên Tứ rất tốt, đã được giảm án hai lần, sang tới đầu năm sau là có thể ra tù rồi. Trong thời điểm quan trọng thế này, bà lại lái xe tông tôi, rốt cuộc là bởi vì điều gì?”
Kha Chi Huỷ cúi đầu không nói gì, hai vai và cần cổ đều cứng đờ, thái độ vô cùng kháng cự.
Bị Triệu Hướng Vãn vạch trần trước nhiều người như thế, lại thêm Chu Như Lan đối chất trước mặt thế này, bức tường thành vững chắc trong lòng Kha Chi Huỷ vất vả xây dựng ầm ầm đổ sụp, thế giới nội tâm phơi bày trong đầu Triệu Hướng Vãn.
[Tại sao? Còn không phải vì con trai sao? Mày cho rằng vì sao Thiên Tứ có thể nhận được hai lần giảm án ở trong tù, được ưu ái khắp nơi? Còn không phải vì anh ta đến chào hỏi sao. Toà án xử nó sáu năm, nếu như thi hành án nghiêm túc, vậy thì khi được thả ra cũng đã ba mươi tuổi rồi. Sau khi anh ta đến chào hỏi, quả nhiên suôn sẻ cả đường, không tới ba năm là có thể được thả rồi. Người đó nói rằng, chỉ cần mình tông c.h.ế.t hoặc tông cho Chu Như Lan tàn phế, vậy thì sang năm Thiên Tứ có thể thuận lợi được thả ra, nếu không… sẽ khiến thằng bé c.h.ế.t một cách lặng lẽ trong tù.]
Anh ta? Anh ta này là ai?
Câu trả lời miêu tả sinh động.
Chu Như Lan lắc đầu một cái: “Bà nói bà hận tôi, cho nên lái xe tông tôi, lý do này hoàn toàn không có căn cứ.”
Kha Chi Huỷ chợt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Chu Như Lan: “Oán hận một người còn cần phải có lý do sao? Tao hận mày, hận mày chỉnh sửa lại tài liệu, hận mày vì đã tống con trai tao vào tù.”
Sắc mặt bà ta đỏ ửng, cơ mặt cũng trở nên vặn vẹo, thần thái mất tự nhiên, trong đầu Chu Phi Bằng thoáng hiện lên bức hoạ mà anh ta đã thấy tại phòng làm việc hôm qua, bật thốt lên: “Bà ta, bà ta đang nói dối.”
Kha Chi Huỷ lại bị người khác chỉ trích là đang nói dối gạt người lần nữa, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, môi bắt đầu run rẩy, cảm giác sợ hãi khiến bà ta dính chặt vào chiếc ghế sắt trong phòng thẩm vấn, không nhúc nhích dù chỉ một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-347-mot-tay-che-troi.html.]
[Bọn họ nhìn ra được, cái gì bọn họ cũng biết! Làm sao đây? Phải làm sao đây? Nếu như mình đàng hoàng nhận hình phạt này, cùng lắm sẽ bị xử ba năm, anh ta lại có người quen trong tù, có thể giúp mình thoải mái sống trong đó một năm là có thể được thả ra trước thời hạn, không cần phải lo lắng gì cả. Thế nhưng… nếu như mình để lộ dấu vết, vậy thì mình và cả Thiên Tứ đều không thể ra khỏi nhà tù đó.]
Triệu Hướng Vãn nghe đến đây, cả người bắt đầu trở nên lạnh toát.
Một tay che trời!
Vũ Kiến Thiết là người như thế sao? Đúng rồi, phó cục trưởng cục công an tỉnh, đội trưởng đội điều tra hình sự, phụ trách điều tra tội phạm hình sự, điều tra tội phạm kinh tế, quản lý nhà giam, kiểm soát ma tuý, đủ mọi phương diện. Nếu ông ta không sống ngay thẳng vậy thì sẽ trở thành nỗi bi ai cho toàn bộ hệ thống cảnh sát.
Nhìn lá rụng biết mùa thu, có thể tưởng tượng được đằng sau Vũ Kiến Thiết có một chuỗi lợi ích vô cùng to lớn, không biết có bao nhiêu người cùng tham gia vào!
Chỉ dựa vào sơ hở trong việc quản lý nhà tù đã có thể khiến vợ của một triệu phú lái xe tông người khác, dáng vẻ lại vô cùng hung hăng phách lối. Có phải Miêu Huệ người chung chăn gối với Vũ Kiến Thiết cũng phát hiện ra điều gì đó nên mới bị Vũ Kiến Thiết hãm hại hay không?
Càng nghĩ càng thấy sợ hãi, Triệu Hướng Vãn im lặng không nói gì.
Đây không phải là chuyện cô có thể ứng phó được, cũng không phải chuyện Hứa Tung Lĩnh có thể xử lý được.
Giờ phút này đầu óc Triệu Hướng Vãn đang không ngừng hoạt động, suy nghĩ đối sách. Nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể khiến Vũ Kiến Thiết để lộ chân tướng, phải làm thế nào để các vị lãnh đạo chú ý tới vấn đề của Vũ Kiến Thiết.
Chu Như Lan lại hỏi thêm mấy vấn đề nữa, Kha Chi Huỷ chẳng nói một câu nào, khác một trời một vực với người vô cùng phối hợp ban nãy. Khi bị hỏi dồn, bà ta chỉ trả lời một câu: “Tôi nhận tội, tôi nhận tội, các người bắt tôi vào tù đi.”
Chu Như Lan có chút bất lực quay đầu nhìn Triệu Hướng Vãn.