Không người nào dám nói năng bậy bạ.
Khuyên người thân nén bi thương sao? Miêu Tuệ vẫn còn đang trong phòng cấp cứu, sống c.h.ế.t vẫn chưa chắc chắn, bây giờ bảo người ta nén bi thương không phải là đang nguyền rủa người ta sao?
Cảm thấy tiếc nuối cho Miêu Huệ? Bà ấy là goá phụ của liệt sĩ, là vợ hiện tại của phó giám đốc công an tỉnh, là trụ cột của trung tâm kỹ thuật hình sự, ra ngoài có ai không kính trọng bà ấy chứ? Nào đến lượt người khác đau lòng dùm bà ấy chứ?
Vung tay lớn tiếng yêu cầu tìm chân tướng? Không nhìn thấy phó giám đốc xụ mặt, dáng vẻ không muốn tiếp xúc với ai sao? Vợ tự sát, chẳng lẽ chồng không có trách nhiệm sao? Ai dám lên tiếng?
Hiển nhiên Vũ Như Hân cũng nhìn ra điều không đúng trong đó, cô ta khiếp sợ trốn bên canh chị gái, ôm lấy cánh tay Chu Như Lan, tựa đầu lên vai cô ấy, không nói lời nào.
Cơ thể Chu Như Lan đang run rẩy.
Mẹ tự sát sao? Bà ấy không thể nào tự sát được!
Ba ruột qua đời lúc Chu Như Lan mới năm tuổi, cả ngày lẫn đêm mẹ luôn nhìn lên di ảnh ba mà rơi lệ, cô ấy vụng về đưa bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng lau nước mắt giúp mẹ, trong trẻo an ủi: “Mẹ, mẹ vẫn còn có con mà.”
Một năm sau, mẹ cô ấy tái hôn, Chu Như Lan nắm vạt áo mẹ, khéo léo gọi Vũ Kiến Thiết đang mặc quân phục, vóc dáng cao lớn, nghiêm túc một tiếng “ba”, kể từ đó kết thúc cuộc sống chỉ có hai mẹ con nương tựa lẫn nhau.
Một năm sau đó, em gái ra đời, Chu Như Lan trở thành một người chị gái đạt chuẩn, giúp mẹ bế em, học cách thay tã, muốn giảm bớt gánh nặng cho mẹ, để cơ thể mệt mỏi của mẹ có thể tốt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-319-mieu-hue-that-su-qua-cuc-kho.html.]
Hai năm sau, em trai vừa tròn bốn tháng tới nhà, cơ thể em trai không khỏe, rất thích khóc, khóc lóc suốt cả đêm. Khi đó, mẹ vừa vào trung tâm kỹ thuật hình sự làm việc, công việc bận rộn, trong nhà thuê một bà v.ú đến nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Nhưng việc thức dậy vào nửa đêm để cho em uống sữa, dỗ ngủ vẫn phải do mẹ tự làm. Chu Như Lan nhìn thấy hết, cô ấy đau lòng cho mẹ, tan học một cái về nhà là lập tức chạy tới trước nôi chơi với em trai, chỉ khi em trai chơi mệt thì đến tối mới không dày vò mẹ nữa.
Em gái Vũ Như Hân lại có hơi nhỏ nhen, vẫn luôn ghen tị việc mẹ thân thiết với Chu Như Lan hơn, thế nhưng em gái hoàn toàn không biết, Chu Như Lan không chỉ cảm thấy tôn trọng mẹ mà còn có một sự ân cần và thấu hiểu mà người ngoài không có được.
Mẹ cô ấy, Miêu Huệ thật sự quá cực khổ!
Cuộc hôn nhân đầu tiên là vì tình yêu, cuộc hôn nhân thứ hai là vì trách nhiệm. Sở dĩ Miêu Huệ tái hôn, một phần là bởi vì không thể từ chối sự quan tâm của tổ chức, một phần là vì muốn cho Chu Như Lan có một gia đình hoàn chỉnh. Trong mắt Miêu Huệ, là con gái nếu không có sự che chở của ba, thế thì tương lai sẽ vô cùng cực khổ.
Ba dượng Vũ Kiến Thiết hoàn toàn không hiểu được nỗi khó xử của phụ nữ, ông ta chỉ biết công việc! Trong mắt ông ta, sinh con, chăm con, làm việc nhà là chuyện của phụ nữ. Thế nhưng ông ta hoàn toàn quên mất, trước khi gả cho ông ta, Miêu Huệ cũng là một nữ cảnh sát hiên ngang, năng lực tốt hơn ông ta, danh tiếng cũng tốt hơn ông ta nhiều.
Miêu Huệ từng bước từng bước lót đường cho Vũ Kiến Thiết, giúp con đường thăng tiến của ông ta thuận lợi, không ngừng lên chức, còn bà ấy lại phải vật lộn với một đống việc nhà, cố gắng nâng cao năng lực của bản thân, tìm cách để có thể cân bằng giữa gia đình và sự nghiệp.
Cái tiếng nuôi dưỡng con của đồng đội, danh tiếng tốt đều là của Vũ Kiến Thiết nhưng người thật sự là những việc đó là Miêu Huệ! Một đứa bé, được đưa về nuôi khi còn đang mặc tã, Vũ Kiến Thiến nào biết để nuôi dạy một đứa trẻ từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành tốn bao nhiêu thể lực chứ?
Từ trước đến nay Miêu Hiệu chưa từng kể khổ với ai, từ từ tiêu hoá những bất mãn trong cuộc hôn nhân này. Nhưng đêm nay, tất cả những thứ này đều trở thành một sự châm chọc lớn.
Người phụ nữ hạnh phúc, tự sát!
Một người vợ hiền lành, không muốn sống nữa!
Bà ấy c.h.ế.t một cách dứt khoát như thế hoàn toàn quên mất hai cô con gái!
Chu Như Lan run rẩy, dường như sự run rẩy này có tính lây, nhanh chóng lây sang Vũ Như Hân, răng Vũ Như Hân đánh vào nhau vang lên tiếng cộp cộp, cô ta đang sợ.