Ánh mắt của Triệu Hướng Vãn khiến Vũ Như Hân vô cùng không thoải mái, tựa như tất cả mọi suy nghĩ nhỏ nhặt của cô ta đều bị Triệu Hướng Vãn nhìn thấu.
Vi biểu tình hành vi học cái gì chứ? Tôi khinh! Vũ Như Hân hoàn toàn không tin vào thứ đó.
Ba của Vũ Như Hân, Vũ Kiến Thiết là phó giám đốc công an tỉnh và cũng là đội trưởng đội điều tra hình sự, chuyên phụ trách điều tra các tội phạm hình sự, tội phạm kinh tế, quản lý nhà giam, m.a t.u.ý và các phương diện khác, có tiếng tăm lừng lẫy trong hệ thống công an. Vợ Vũ Kiến Thiết qua đời năm ông ta ba mươi tuổi, sau đó ông ta cưới Miêu Huệ, goá phụ của một viên cảnh sát. Lúc hai người tái hôn, Miêu Huệ có một người con gái tên là Chu Như Lan, còn Vũ Như Hân là con gái của hai người họ sau khi kết hôn. Về sau, Vũ Kiến Thiết có nhận nuôi con của một chiến hữu, tên là Vũ Như Liệt, năm nay học lớp 10.
Lớn lên trong một gia đình hỗn hợp như thế, mẹ quan tâm chị gái, ba lại thích con trai hơn, Vũ Như Hân rất quen với những việc nhìn sắc mặt, dự đoán lòng người, giả vờ yếu đuối, giả bộ đáng thương, thi thoảng lại khiêu khích… lòng người phức tạp như thế, Vũ Như Hân không tin Triệu Hướng Vãn có thể nhìn thấu được mọi thứ sao? Cũng chỉ là giả vờ nghiêm túc mà thôi!
Từ nhỏ Vũ Như Hân đã thích ca hát nhảy múa, hoàn toàn không muốn thi vào đại học Công An, thế nhưng ba cô ta đã khẳng định con cháu của công an là phải thừa kế nghề nghiệp của cha ông mình, lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Chị gái Chu Như Lan học chuyên ngành chính trị công an, sau khi tốt nghiệp đã được phân công đến đồn cảnh sát hồ Kim Liên làm việc.
Ở nhà, Vũ Kiến Thiết là người có quyền phát biểu tuyệt đối, Vũ Như Hân không thể cãi lại được, thế nên chỉ đành bất lực thi vào đại học Công An, không những thế còn bị ba tìm người nhét vào lớp chuyên ngành hình sự, đúng thật là khóc không ra nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-315-dung-that-la-khoc-khong-ra-nuoc-mat.html.]
Cô ta vốn chẳng có lòng dạ nào đi học, ấy vậy mà cứ luôn bị sự ưu tú của Triệu Hướng Vãn nhắc nhở, lần này về nhà ba cô ta lại hỏi: “Có phải trong lớp con có một bạn học tên Triệu Hướng Vãn không? Nghe nói cô ấy đã ứng dụng vi biểu tình hành vi học học được từ các chuyên gia nước M vào lĩnh vực hình sự trinh sát đấy, đã trợ giúp cục cảnh sát điều tra, phá được nhiều vụ án lớn, giỏi lắm, phong thái giống hệt ba hồi còn trẻ, thích suy luận và ham học hỏi! Con nên học hỏi và xin lời khuyên từ con bé đấy đi.”
Vũ Như Hân càng nghĩ càng giận, rõ ràng cô ta mới là con gái ruột, thế mà ba cô ta lại bảo Triệu Hướng Vãn giống ông ta!
Nghĩ tới đây, Vũ Như Hân “hừ” lạnh một tiếng, vẻ mặt tràn đầy khinh thường.
Triệu Hướng Vãn nghe được tiếng lòng của Vũ Như Hân, âm thầm lắc đầu, không ngờ có một ngày cô lại trở thành “con nhà người ta” trong mắt người khác, phó giám đốc công an tỉnh là đang kéo thêm kẻ thù cho cô rồi.
Sau khi đại hội kết thúc, tay phải Triệu Hướng Vãn và Chương Á Lan cầm chiếc ghế nhỏ do nhà trường phát đi về ký túc xá. Suốt đường đi, Chương Á Lan hỏi Triệu Hướng Vãn chi tiết về buổi thẩm vấn, đồng thời luôn miệng khen ngợi cô. Vũ Như Hân và Mạnh An Nam đi lướt qua mặt hai người, tức giận trợn mắt nhìn Chương Á Lan: “Cái đồ lắm chuyện!”
Chương Á Lan giận tới mức mắt trợn trắng, níu tay Triệu Hướng Vãn một cái: “Cậu nhìn cô ta đi, đúng là quá kiêu ngạo! Trong phòng ký túc xá của bọn mình, tôi ghét cô ta nhất đấy. Ỷ vào việc ba cô ta là lãnh đạo, chẳng vừa mắt ai cả, ấy vậy mà đám nam sinh cứ phải lòng cô ta, nói cô ta thân thiện, điềm đạm, đáng yêu, tôi khinh!”
Triệu Hướng Vãn cười một tiếng, cũng không tiếp tục đề tài này.
Tính tình của Vũ Như Hân có hơi tiểu thư, vẫn luôn nghĩ rằng mọi người hẳn là nên vây quanh cô ta. Ở trước mặt cái nam sinh luôn bày ra hình tượng yếu đuối, khôn khéo, khiến người ta yêu thích, nhưng khi ở trước mặt các cô gái lại thể hiện ra một bộ mặt khác. Ở cùng phòng ký túc xá với nhau suốt một năm, ai lại không nhìn ra chứ? Vũ Như Hân không thích Triệu Hướng Vãn, Triệu Hướng Vãn cũng không thích cô ta, không có vấn đề gì, mọi người đều tôn trọng lẫn nhau, sống yên ổn không xảy ra chuyện gì là được rồi.