Giọng nói của Triệu Hướng Vãn lạnh lùng, cực kỳ bình tĩnh, tựa như dòng suối chảy qua thảm cỏ, phá vỡ không khí căng thẳng trong phòng thẩm vấn.
Đôi tay đang chống trán của Hùng Thành Phong đột ngột buông xuống, lộ ra đôi mắt to tròn. Mắt hai mí sâu, đồng tử co lại, rõ ràng câu nói này đã chạm tới nội tâm của hắn ta.
Diêu Quốc Thành và Hoàng Kiên đã thẩm vấn suốt cả ngày nhưng không thu được kết quả nào, đang cảm thấy bực bội, liền nghe được câu hỏi của Triệu Hướng Vãn, Hoàng Kiên liền bật thốt lên: "Cô ấy còn sống sao? Thật hay giả thế?"
Triệu Hướng Vãn gật đầu.
Hoàng Kiên hỏi tiếp: "Làm sao cô biết được thế?"
Triệu Hướng Vãn nhìn Hùng Thành Phong.
Hoàng Kiên lập tức giơ tay đập mạnh lên trán một cái, cũng đúng! Sao có thể thảo luận chuyện này trước mặt nghi phạm được chứ?
Trong lòng Hùng Thành Phong nổi lên sóng to gió lớn, nhưng tâm lý hắn ta rất vững, không để lộ chút nào ra bên ngoài. Khi bình tĩnh trở lại, hắn ta liền hung ác liếc Triệu Hướng Vãn một cái, thấy cô có khuôn mặt trái táo, thái độ hòa nhã, hắn ta lập tức coi thường.
[Ả cảnh sát miệng còn hôi nữa này ở đâu ra thế này, chắc là vừa tốt nghiệp được phân công về đây chứ gì? Chẳng biết gì cả, đoán mò bừa bãi. Hừ! Nhưng mà cô ta lại đoán đúng rồi. Ông đây vẫn đang chờ Hiểu Lan sinh con cho mình, sao lại g.i.ế.c cô ta được?]
Lại một lần nữa nghe thấy bốn từ "sinh con cho mình", ánh mắt Triệu Hướng Vãn khẽ nhíu lại. Mặc dù không hiểu vì sao Hùng Thành Phong lại cố chấp đến vậy, dường như chỉ khi tìm được Trạm Hiểu Lan mới có thể sinh con, nhưng điều chắc chắn là Trạm Hiểu Lan hiện đang nằm trong tay Hùng Thành Phong.
"Anh ở đây, ai nấu cơm cho Hiểu Lan? Nếu cô ấy đói, hại đến sức khỏe thì sao?"
Khóe miệng Hùng Thành Phong nhếch lên, bờ môi khô nứt càng lộ vẻ ngang tàn.
Ngón tay Triệu Hướng Vãn khẽ động, nếu không phải vì môi trường xung quanh lạ lẫm, cô thật muốn lấy sổ tay ra ghi lại một dòng... Môi mím lệch, cho thấy người này đang lo lắng bất an, có thể đang ở trong tình thế khó khăn, hoặc gặp phải rắc rối lớn.
[Chết tiệt! Đám cảnh sát này hành động nhanh thật. May mà mình đã sớm lái xe đưa Hiểu Lan đến chỗ mẹ mình, khóa tay chân cô ta lại bằng dây xích, buộc vào chân giường, chìa khóa ở trên người mình, cho dù mẹ mình có mềm lòng đến đâu cũng không thể thả cô ta ra được.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-298-la-mot-trong-an.html.]
Nghe đến đây, Triệu Hướng Vãn không còn do dự nữa, trong mắt lóe lên tia giận dữ, "Bốp!" một tiếng, cô đập tay xuống bàn, đứng bật dậy.
"Đã vậy, nếu anh không lo lắng cho sự an toàn của cô ấy, thì chắc hẳn có người đang trông giữ cô ấy, đúng không?"
Cơ thể Hùng Thành Phong dựa ra sau, bắt đầu né tránh câu hỏi truy vấn của Triệu Hướng Vãn.
"Rất tốt, nếu có người trông giữ, thì người đó nhất định là người anh tin tưởng nhất. Là ai?"
Hùng Thành Phong mím chặt môi, quay đầu đi, cổ cứng đờ.
"Bạn bè, hay là cha mẹ?"
Phòng thẩm vấn bỗng chốc im lặng. Hùng Thành Phong nghiến chặt răng, môi mím lại, điều này cho thấy hắn ta đang suy tính kỹ càng lời của Triệu Hướng Vãn: Rốt cuộc ả cảnh sát này biết được bao nhiêu?
"Rất tốt, hóa ra là nhà cha mẹ anh." Triệu Hướng Vãn quay sang nhìn Diêu Quốc Thành: "Cảnh sát Diêu, Trạm Hiểu Lan hiện đang ở nhà cha mẹ Hùng Thành Phong, tra hộ khẩu của hắn ta đi."
Hoàng Kiên vội vàng ra ngoài điều tra thông tin hộ khẩu, Triệu Hướng Vãn thì vẫn chăm chú nhìn Hùng Thành Phong.
Sắc mặt Hùng Thành Phong đột nhiên thả lỏng.
Thấy hắn ta thả lỏng vai, khóe miệng hơi nhếch lên, Triệu Hướng Vãn sinh lòng cảnh giác: Không đúng, phản ứng này không đúng, điều này cho thấy có khả năng không thể tra ra địa chỉ của cha mẹ hắn ta từ hồ sơ hộ khẩu!
[Cứ đi mà tra, các người cứ việc tra, nếu có thể tìm thấy mẹ mình từ hồ sơ hộ khẩu, coi như các người giỏi! Hai năm trước cha mình qua đời, mình đã đưa mẹ đến thành phố Tinh, mua một căn nhà cũ ở Ngũ Chi Câu, khu Hồ Hạ. Mình chỉ có một người mẹ này, bình thường mình là người duy nhất đến đó, chẳng ai biết nơi này cả. mình đã g.i.ế.c nhiều người, nếu không có một nơi an toàn thì làm sao được?]
Giết nhiều người rồi? Hắn ta đã rất g.i.ế.c nhiều người!
Là một trọng án!
Càng là trọng án, càng phải giữ bình tĩnh.
Triệu Hướng Vãn từ từ ngồi xuống, ép bản thân giữ bình tĩnh, đầu óc hoạt động nhanh chóng. Khu Hồ Hạ, Ngũ Chi Câu... Đây là thông tin cô nghe được từ khả năng đọc được suy nghĩ của mình, với phương pháp quan sát vi biểu cảm thì không thể giải thích được tại sao cô có thể biết địa chỉ cụ thể như vậy được.