“Đúng thế.” Triệu Hướng Vãn dùng ánh mắt khích lệ Chu Phi Bằng tiếp tục phát huy.
Triệu Hướng Vãn nhớ lúc cô gặp Từ Thanh Khê ở khách sạn Tứ Quý, trong lòng anh ấy cũng từng nói: Chu Kinh Dung là một con người khẩu phật tâm xà, thích âm thầm làm tổn thương người khác, phải cẩn thận! Người phụ nữ có dáng người gầy nhom, mặt mũi u ám kia đã để lại ấn tượng không tốt cho Triệu Hướng Vãn.
Triệu Hướng Vãn rất nghi ngờ vụ án đầu độc này có liên quan tới Chu Kinh Dung, mặc dù Chu Kinh Dung không tự tay hạ độc, nhưng có thể xúi giục Phùng Lị Lị làm việc.
Chu Phi Bằng hiếm khi thấy Triệu Hướng Vãn chắc chắn như vậy, cả người cũng cảm thấy hưng phấn, cầm lấy viên phấn viết lên bảng đen hai chữ “động cơ”, lớn tiếng nói: “Phải nói rằng, người có động cơ g.i.ế.c người mạnh mẽ nhất chính là Chu Kinh Dung. Chồng bà ta ngoại tình, tìm một cô sinh viên trẻ tuổi, xinh đẹp, địa vị của bà ta bị đe doạ, vậy nên việc bà ta thuê hung thủ g.i.ế.c người có khả năng rất lớn.”
Tay trái Chu Phi Bằng quấn băng vải, tay phải cầm viên phấn vẽ một vòng tròn lên chữ “động cơ” sau đó lại kéo một đường thẳng tới cái vòng khác có ghi “Chu Kinh Dung”, ngay sau đó lại vẽ tiếp một đường từ chỗ “Chu Kinh Dung” đến một vòng tròn khác có ghi ba chữ “Phùng Lị Lị”.
“Có khả năng nào mà Chu Kinh Dung thầm tiếp xúc với Phùng Lị Lị, bỏ tiền tài trợ cho cô ta đi du học, điều kiện chính là cô ta phải bỏ độc vào ly nước của Tần Nguyệt Ảnh không?”
Sắc mặt Cao Nghiễm Cương thay đổi.
Nếu thật sự là vậy, thế ngay từ đầu phương hướng điều tra của cảnh sát đã xảy ra vấn đề rồi!
Hiềm nghi của Chu Kinh Dung vẫn luôn tồn tại, cũng không bị xoá bỏ bởi vì có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-244-ngay-tu-dau-phuong-huong-dieu-tra-cua-canh-sat-da-xay-ra-van-de-roi.html.]
Việc Phùng Lị Lị có quen biết Chu Kinh Dung hay không, và liệu học bổng mà cô ta và bạn trai đạt được ở trường đại học nước ngoài có phải do Chu Kinh Dung giúp đỡ hay không, những thứ này hẳn là điểm chính điều tra.
Sự nặng nề trong lòng Cao Nghiễm Cường càng lúc càng nhiều hơn, một người hơn năm mươi tuổi, nếp nhăn đã hiện đầy trên trán, mang theo vẻ thăng trầm của cuộc sống. Ở độ tuổi sắp về hưu, bây giờ lại đột nhiên phát hiện vụ án cũ đã bị niêm phong có vấn đề, ông ấy như ngồi trên bàn chông.
Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu lên nhìn, tiếng nói vô cùng dịu dàng: “Sĩ quan Cao, năm đó mọi người đã điều tra vô cùng tường tận rồi, sau khi xem xét hồ sơ vụ án cháu đã tìm được rất nhiều manh mối. Bây giờ chúng cháu muốn bắt đầu điều tra lại, không biết chúng cháu phải thực hiện quá trình này từ đâu ạ?”
Sự cảm kích và chân thành của người trẻ đã khiến lòng Cao Nghiễm Cường cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ông ấy nhìn Hứa Tung Lĩnh một cái, anh ta vỗ n.g.ự.c một cái: “Để tôi đi xin phép điều tra lại lần nữa, sẽ do tổ trọng án số một nhận lấy, mọi người thấy thế nào?”
Tất cả mọi người đều đồng thanh đáp lại: “Vâng!”
Tổ trọng án số một toàn là những người trẻ tuổi, ý chí chiến đấu sôi sục của bọn họ khiến Cao Nghiễm Cường cũng bị ảnh hưởng: “Để tôi cùng tham gia điều tra vụ án này đi, tôi có số điện thoại liên lạc của ba mẹ Tần Nguyệt Ảnh, cũng tương đối quen thuộc với tình hình năm đó.”
Hứa Tung Lĩnh giơ tay ra với ông ấy, thoải mái cười một tiếng: “Lão Cao, hoan nghênh anh gia nhập!”
Bắt tay xong, Cao Nghiễm Cường muốn nói lại thôi, do dự một hồi lâu mới nói: “Thật ra thì ban đầu lúc mới bắt đầu điều tra, chúng tôi cũng bị cản trở không ít. Phóng viên của “Báo Pháp Luật thành phố Tinh” vẫn luôn theo dõi quá trình điều tra vụ án này, nhưng giữa đường lại nhận được cảnh cáo không được để ý tới vụ án này nữa. Những đội viên điều tra vụ án này nửa đường đều bị thuyên chuyển đi tỉnh khác, điều này cũng là một trong những nguyên nhân về sau vụ án phải vội vàng kết án.”
Trên gương mặt đen của Hứa Tung Lĩnh thoáng hiện lên vẻ u ám: “Lần này tôi sẽ chịu trách nhiệm mở lại vụ án cũ, tuyệt đối sẽ không đứt gánh giữa đường.”
Người ta thường nói, người càng già gan càng nhỏ, Cao Nghiễm Cường liếc mắt nhìn vẻ mặt hăm hở của các thanh niên trong phòng, lại lên tiếng nhắc nhở: “Chuyện này đã qua tám năm rồi, cảnh còn người mất, cũng rất khó tìm lại được chứng cứ, nếu muốn điều tra phá án này, độ khó sẽ vô cùng lớn.”