Khi Hứa Tung Lĩnh và mọi người đến nơi thì hai kẻ kia đã bỏ trốn, chỉ còn lại Chu Phi Bằng nằm trên mặt đất với mặt mũi đầy máu.
Sau khi đưa đến bệnh viện kiểm tra, kết quả cho thấy Chu Phi Bằng bị gãy cổ tay trái, nhiều vết bầm tím ở mô mềm và mặt bị nhiều vết trầy xước. Nhưng may mắn là không có thương tích trong nội tạng, theo lời bác sĩ, do anh ta còn trẻ và thể lực tốt nên chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là sẽ hồi phục.
Nghe đến đây, Triệu Hướng Vãn hiểu ra rằng cách tiếp cận trước đây của cô có hơi sai lệch. Ban đầu, cô cho rằng những cô gái lẳng lơ đó dùng sắc đẹp để quyến rũ đàn ông, lừa họ đến nơi tập kết để g.i.ế.c người và cướp tài sản. Nhưng thực tế, bọn tội phạm còn xảo quyệt hơn thế. Chúng lợi dụng lòng thương cảm của con người.
Một cô gái yếu đuối và một phụ nữ mang thai sắp sinh chặn xe giữa đêm khuya. Khi đã lên xe thì chúng lập tức hạ gục tài xế, lái xe đi. Để ngăn tài xế tỉnh lại và báo cảnh sát, chúng sẽ g.i.ế.c người diệt khẩu.
Triệu Hướng Vãn cảm thấy hối hận, ánh mắt nhìn Chu Phi Bằng đầy sự áy náy.
Nhưng Chu Phi Bằng lại rất thoải mái, khẽ lắc đầu: "Không phải lỗi của em, là tôi bất cẩn." Cả đời đi săn, cuối cùng lại bị con mồi mổ trúng mắt!
Hà Minh Ngọc trách móc Chu Phi Bằng: "Tôi đã bảo anh đợi chúng tôi đến, nhưng anh lại không nghe, liều lĩnh quá!"
Hứa Tung Lĩnh dùng ánh mắt ngăn Hà Minh Ngọc tiếp tục trách móc: "Đợi về đội hãy tự kiểm điểm, giờ trước hết để người ta phác họa chân dung đã."
Mọi người trong phòng bệnh liền nhường đường, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Quý Chiêu, người đang đứng yên lặng ở cửa.
"Quý Chiêu đến rồi, nhanh, nhanh nào."
"Quý Chiêu, phiền anh làm thêm giờ buổi tối, vẽ chân dung kẻ phạm tội giúp chúng tôi."
"Thật may có anh ở đây, mau vẽ chân dung đi. Ngồi đây này."
Lưu Lương Câu kéo một chiếc ghế đến bên giường bệnh, Quý Chiêu bị động ngồi xuống, lấy giấy bút ra từ cặp vẽ, sẵn sàng làm việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-223-trong-long-anh-ta-bat-dau-nay-sinh-them-muon.html.]
Làm việc với nhau đã lâu, Chu Phi Bằng dần hiểu tính Quý Chiêu, nên thông tin anh ta cung cấp cũng cụ thể hơn.
"Đầu nhỏ, khuôn mặt tròn như bàn tay, đôi mắt to, khi nhìn người khác trông như con thỏ non vậy. Tóc mái cắt đều tăm tắp, buộc hai b.í.m tóc nhỏ, tóc hơi thưa, người không cao lắm, trông xinh xắn lanh lợi..."
"Cao, to, bụng rất lớn, khuôn mặt hung dữ, đôi mắt ti hí, khóe mắt xếch lên, miệng có một chiếc răng vàng, răng rất vàng..."
Quý Chiêu vẽ mà không cần ngẩng đầu lên. Chu Phi Bằng vừa nói xong, anh lập tức cầm bút vẽ.
Quý Chiêu có một khả năng kỳ diệu, anh có thể trích xuất những thông tin hữu ích từ những miêu tả mơ hồ và truyền tải nó qua hình ảnh.
Từ những thông tin mờ nhạt đến cụ thể, từ mô tả chung chung đến chi tiết, mỗi nét vẽ đều thể hiện rõ kỹ năng của anh.
Chỉ trong chưa đầy nửa tiếng, hai bóng người đã hiện lên trên tờ giấy.
Một cô bé nhỏ nhắn và đáng yêu mặc áo sơ mi hoa nhỏ và quần bò bó sát. Bên cạnh là một người đàn ông to lớn, thô kệch và mặc váy bầu cỡ lớn.
Nhìn thấy hai người trên bức phác họa, Chu Phi Bằng nghiến răng kèn kẹt, tức giận nói: "Chính là bọn chúng!"
Hứa Tung Lĩnh cầm lấy bức phác họa, lớn tiếng nói: "Tối nay bắt đầu, huy động toàn bộ Cục cảnh sát, lục soát toàn thành phố!"
Đến chiều thứ Năm khi Triệu Hướng Vãn quay lại Cục cảnh sát, toàn bộ nhóm tội phạm đã bị bắt.
Nhóm này gồm chín người, năm nam bốn nữ, đều là đồng hương. Người nhỏ tuổi nhất mới 17, người lớn tuổi nhất 29. Đứng đầu là một phụ nữ 23 tuổi có biệt danh "chị Xuân" và bạn trai của cô ta, "anh Quý" 26 tuổi.
Chị Xuân và anh Quý là người cùng quê và là người yêu của nhau. Vào những năm 80, khi làn sóng cải cách và mở cửa kinh tế tràn đến làng quê, thấy nhiều người trong làng đi làm công kiếm tiền, hai người cũng động lòng và quyết định cùng nhau đến Thâm Quyến để tìm việc. Chị Xuân làm công nhân trong nhà máy đồ hộp, còn anh Quý theo đồng hương làm việc tại một xưởng sửa chữa ô tô.
Ban đầu, hai người rất hài lòng với mức lương 20-30 tệ mỗi tháng. Nhưng theo thời gian, anh Quý thấy nhiều xe sang, gặp nhiều người giàu có, trong lòng anh ta bắt đầu nảy sinh thèm muốn.
— Tại sao anh ta phải nằm lăn lóc dưới những chiếc xe dơ bẩn, trong khi những người giàu kia lại nhàn nhã ngồi đó hút thuốc và khoe khoang?