Thi Tất Thắng cảm thấy như bị cô bé này coi thường, mặt già đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Được rồi, vậy lúc gặp Đặng Tuyết Dân, tại sao em lại cố tình kích thích hắn ta thế?"
Triệu Hướng Vãn: “Bị tàn tật từ nhỏ, tâm lý của hắn ta đã bị lệch lạc, miệng rất kín. Chỉ có không ngừng kích thích hắn ta, mới tìm được sơ hở, khiến hắn ta nói cho chúng ta biết Triệu Thanh Dao đang ở đâu.”
Nhớ lại tình hình lúc đó, Thi Tất Thắng không khỏi nghiêm nghị kính phục: “Nhưng, Đặng Tuyết Dân đâu có nói gì. Sao em biết trên cánh tay hắn ta có vết cắn?”
“Khi nhìn thấy bức chân dung, con ngươi của hắn ta rõ ràng đã giãn to ra, điều này cho thấy không chỉ gặp qua mà còn rất thích cô ấy. Khi tôi nói đến câu ép buộc không phải điều tốt, hắn giấu cánh tay trái ra sau lưng, điều này chứng tỏ hắn ta đã từng bị Triệu Thanh Dao phản kháng, còn vết cắn... tôi đoán thôi.”
Nghĩ đến phản ứng của Đặng Tuyết Dân lúc đó, đúng là có dấu hiệu, thái độ của Thi Tất Thắng càng thêm khiêm tốn: “Còn một câu hỏi, làm sao em biết chiếc rương cũ kia là lối vào hầm ngầm?”
Triệu Hướng Vãn: “Lúc đó tôi bị Đặng Tuyết Dân đẩy ngã xuống đất, lòng bàn tay chống xuống mặt đất nện chặt, cảm nhận được một luồng gió mang theo mùi đất tanh, điều này khiến tôi nghi ngờ trong nhà có hầm ngầm. Khóe mắt quan sát thấy ánh mắt Đặng Tuyết Dân d.a.o động, thỉnh thoảng lại liếc về phía cái rương gỗ đàn hương ở góc tường, khi tôi chậm rãi tiến lại gần, hơi thở của hắn ta càng lúc càng nặng nề, điều này cho thấy hướng tìm kiếm của tôi là chính xác.”
Thi Tất Thắng và Lao Chí Duệ bừng tỉnh đại ngộ, đồng thanh nói: “Hóa ra là vậy!”
Lao Chí Duệ hỏi cô ấy: “Đây có phải là cái mà lão Hứa đã đề cập đến, cái gì mà khoa học hành vi vi biểu cảm không? Đỉnh thật!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-210-em-co-tai-nang-thien-bam-khac-nguoi-em-dinh-lam.html.]
Hai mắt Thi Tất Thắng sáng lên: “Khoa học hành vi vi biểu cảm gì thế? Hệ thống công an của chúng ta lại sáng tạo ra cái mới à?"
Triệu Hướng Vãn giải thích: “Thông qua sự thay đổi biểu cảm nhỏ của con người, hành động để suy đoán nội tâm, đó chính là khoa học hành vi vi biểu cảm. Điều này tương tự với tâm lý học hình sự mà chúng ta đã học, chỉ là vì sự thay đổi biểu cảm nhỏ của con người thường chỉ kéo dài vài phần nghìn giây, thời gian lưu lại rất ngắn, rất khó nắm bắt, nên không thể phổ biến được.”
Thi Tất Thắng cảm thấy chóng mặt, biểu cảm vi chỉ vài phần nghìn giây mà cô có thể nắm bắt được? Hơn nữa còn dựa vào những thông tin thoáng qua đó suy đoán sự biến đổi nội tâm? Sinh viên Đại học Công an hiện nay lợi hại đến vậy sao?
“Không phải... Ngay cả một cảnh sát lâu năm như tôi cũng không thể nhìn ra được sự thay đổi biểu cảm của Đặng Tuyết Dân, sao em có thể phát hiện được?”
Vấn đề này có hơi khó trả lời.
Triệu Hướng Vãn trầm ngâm một lúc, thành khẩn trả lời: “Không biết nữa.”
Nghe câu trả lời này, Thi Tất Thắng nghẹn lại, sau đó bật cười ha ha, giơ ngón cái lên khen ngợi cô: “Được, được, được, em có tài năng thiên bẩm, khác người, em đỉnh lắm!"
Kết thúc kỳ nghỉ đông, Triệu Hướng Vãn quay lại trường, nhận được thư cảm ơn của đồn công an thị trấn Cố Ninh gửi tới trường học, kèm theo đánh giá "xuất sắc" của sở Công an thành phố Tinh về kỳ thực tập nghỉ đông của cô.
Quay lại trường học, Triệu Hướng Vãn bình tĩnh ghi lại những kinh nghiệm của mình trong hai vụ án của Ông Bình Phương và Triệu Thanh Dao, dưới sự hướng dẫn của Chu Xảo Tú viết một bài luận văn, có đề mục là "Ứng dụng lý thuyết vi biểu cảm trong phá án" rồi gửi cho một tờ báo trong nước.
Sinh viên năm nhất nên thử viết luận văn dù nó rất khó. Triệu Hướng Vãn gần như dành toàn bộ thời gian rảnh ở trong thư viện, viết đến tháng năm mới hoàn thành, buổi tối cô đến nhà Chu Xảo Tú nộp bài, còn chưa nói chuyện được mấy câu thì ngoài cửa phòng vang lên một tiếng, Hứa Tung Lĩnh đẩy cửa bước vào.