Quý Cẩm Mậu và vợ là Lạc Đan Phong cảm thấy không ổn, âm thầm bàn bạc với nhau.
"Từ khi con trai làm việc ở Cục cảnh sát, nó đã phản ứng lại nhiều hơn, chúng ta gọi nó đi ăn, đi dạo, nó cũng sẽ gật đầu hoặc lắc đầu, giờ sao lại thế này? Lại trở về như trước rồi."
"Có phải lại có người nào đó nói những lời khó nghe vào tai nó không?"
Từ khi Phùng Hồng Anh kể chuyện con trai nhà địa chủ làm Quý Chiêu bị kích động, Quý Cẩm Mậu đã thay toàn bộ những người xung quanh Quý Chiêu để đảm bảo họ trung thành, theo lý thì sẽ không có ai nói những lời tương tự nữa.
"Chắc là không đâu. Nhìn vẻ mặt của nó, không giống như buồn, mà giống như... anh có nhớ hồi con trai bảy tuổi không, mẹ em có việc phải đi xa, Quý Chiêu im lặng ngồi co ro trong góc phòng không?"
"Ồ, em nhắc mới nhớ, đúng là có chút giống. Lẽ nào con trai là..."
Hai vợ chồng nhìn nhau, đồng thời quay sang nhìn Quý Chiêu. Quý Cẩm Mậu thử hỏi: "Cha đưa con đi tìm Triệu Hướng Vãn nhé?"
Quý Chiêu vốn đang ủ rũ, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Quý Cẩm Mậu chăm chú, gật đầu thật mạnh, đôi mắt đen láy trở nên long lanh.
Trong lòng Quý Cẩm Mậu vừa vui mừng vừa buồn bã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-191-thuc-ra-day-la-mot-su-hieu-lam-dang-yeu.html.]
Vui vì cậu con trai được bác sĩ chẩn đoán là mắc chứng tự kỷ, giờ cuối cùng cũng có những biến đổi về cảm xúc, có thể giao tiếp bình thường với người khác; buồn vì, cậu con trai mà mình đã nuôi dưỡng hai mươi mốt năm, chỉ mới tiếp xúc với Triệu Hướng Vãn nửa tháng đã tràn ngập hình bóng cô.
Thấy con trai có hứng thú, Quý Cẩm Mậu và Lạc Đan Phong, vốn luôn chiều chuộng con, vội vàng chuẩn bị quà cáp, chất đầy cốp xe. Bà nội Quý dặn dò: "Đến nông thôn phải có lễ phép, phải khiêm tốn, chúng ta đều là người xuất thân từ nông thôn, tuyệt đối không được tỏ ra kiêu căng."
Quý Cẩm Mậu dở khóc dở cười: "Mẹ, con đã lớn thế này rồi, lẽ nào còn không biết điều đó sao?"
Bà nội Quý, bà Trần Phương Khê, là một bà lão hiền từ, bà ấy liếc mắt nhìn Quý Cẩm Mậu một cái: "Mẹ còn lạ gì con? Có chút tiền là thích khoe khoang, chẳng giữ được chút trầm tĩnh nào. Cô bé Triệu Hướng Vãn này tuy mẹ chưa từng gặp, nhưng lại là người rất quan trọng đối với Quý Chiêu. Nếu không có cô ấy, cháu ngoan của mẹ đã chẳng còn rồi. Lần này đi chúc Tết nhất định phải lễ phép chu đáo, không được lơ là xem thường cô ấy. Nếu con làm cô ấy phật lòng, thì đừng có về nhà!"
Cha của Quý Cẩm Mậu mất sớm, ông ấy rất hiếu thảo với người mẹ đã cực khổ nuôi nấng mình khôn lớn, liên tục gật đầu: "Vâng vâng, con nghe lời mẹ."
Thành phố Tinh cách Triệu Gia Câu hơn một trăm cây số, đi qua đường quốc lộ rồi rẽ vào đường nhỏ nông thôn. Vì chuẩn bị quà tặng mất chút thời gian, lại thêm không quen đường nên gần chiều tối bọn họ mới đến nơi.
Quý Cẩm Mậu lái hai chiếc xe xuất phát, ông ấy đưa Quý Chiêu đi một chiếc, vệ sĩ và quà tặng ngồi chiếc còn lại. Tưởng rằng hai chiếc xe sang trọng tiến vào Triệu Gia Câu sẽ gây nên một phen náo động. Không ngờ khi xe dừng ở đầu thôn, thái độ của người dân lại khá điềm tĩnh, mấy đứa trẻ dẫn bọn họ đến nhà cũ của nhà họ Triệu, cầm kẹo rồi chạy đi mất.
Thấy thái độ của người dân không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo như vậy, Quý Cẩm Mậu cảm thán trong lòng, chẳng trách Triệu Hướng Vãn lại bình tĩnh trước mọi vinh nhục, hóa ra nơi cô lớn lên dân phong lại chất phác, điềm tĩnh đến thế.
Thực ra, đây là một sự hiểu lầm đáng yêu.
Người dân trong thôn rất thích xem náo nhiệt, chỉ là một là Triệu Gia Câu vừa tiễn Triệu Thanh Vân đi, thấy xe sang đến nữa thì cảm giác sốc không còn mạnh nữa; hai là vụ án Triệu Thần Dương và Triệu Hướng Vãn thật giả phức tạp, vụ bê bối lớn nhất Triệu Gia Câu từ trước đến nay đã làm hao tổn tinh thần của mọi người; ba là chuyện Triệu Thanh Dao bị bắt cóc khiến ai cũng lo lắng. Lúc này lại vào lúc chạng vạng tối, nhà nào cũng đang chuẩn bị bữa cơm tất niên, đâu còn tâm trí để ý xem Quý Cẩm Mậu lái xe gì.