Thế nhưng, hết lần này tới lần khác Triệu Thanh Dao lại bị người ta lừa, nghĩ tới đây, Triệu Hướng Vãn nhìn chằm chằm về phong thư trong tay Triệu Trường Canh.
Thị lực của Triệu Hướng Vãn tốt, mặc dù phong thư đã bị mở ra, thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ dấu bưu điện: “Chú Trường Canh, chú cho cháu mượn phong thư xem một chút được không ạ?”
Kể từ sau khi Triệu Hướng Vãn lên đại học, địa vị của cô ở trong thôn cũng tăng lên, Triệu Trường Canh đưa phong thư tới cho cô, lên tiếng dặn dò: “Cháu đừng làm nhăn nhé, chú còn phải đưa cho mẹ và anh trai của bé Dao xem nữa đấy.”
Là một phong thư được dán vô cùng bình thường, người nhận thư là Triệu Trường Canh, địa chỉ gửi qua bưu điện chỉ có vẻn vẹn sau chữ, thành phố Di An, tỉnh Liêu. Kiểu chữ hơi nhỏ, có chút ngây thơ, những nét chéo thường sẽ được đánh cong lên một chút trông rất đẹp mắt, đúng là bút tích của Triệu Thanh Dao.
Bức thư này là do Triệu Thanh Dao viết, nhưng bởi vì không viết rõ địa chỉ gửi thư, thế nên người nhà không thể liên lạc được với cô ấy. Ra nước ngoài hai năm không có tin tức gì, tên họ cũng không nói cho người nhà biết, chắc chắn có vấn đề.
Dấu bưu điện trên phong thư có hơi nặng nề, in lên khiến chữ viết bị che mờ, nhìn không được rõ ràng lắm, cần phải xem cẩn thận. Triệu Hướng Vãn giơ phong thư lên trước mắt, nheo mắt lại cố gắng kiểm tra thử.
Dáng vẻ nghiêm túc của Triệu Hướng Vãn khiến Triệu Trường Canh cảm thấy kỳ lạ. Bé Ba nhà Triệu Nhị Phúc học đại học Công An, công an ấy mà… không phải là cảnh sát sao? Chẳng lẽ con bé phát hiện ra cái gì không đúng sao?
Triệu Trường Hưng cũng cảm nhận được sự khác thường, xích tới gần, hỏi: “Hướng Vãn, có chuyện gì đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-187-thong-qua-phong-thu-trong-tay-co-gang-tim-ra-manh-moi.html.]
Triệu Hướng Vãn dùng tay chỉ lên dấu bưu điện trên phong thư: “Chú Trường Hưng, nếu như bức thư này được gửi tới từ thành phố Di An ở phía Bắc, vậy thì trên dấu bưu điện phải viết bốn chữ thành phố Di An, ở chính giữa sẽ viết ngày tháng, bên phía phải có tên đường cụ thể hoặc tên bưu cục trực thuộc. Thế nhưng… dường như chữ viết trên dấu bưu điện này không phải là Di An?”
Đáng tiếc, Triệu Thần Dương cũng chỉ biết Triệu Thanh Dao bị người ta bắt cóc bán đến một thôn làng ở phía Bắc, cũng không biết địa chỉ cụ thể, chỉ có thể thông qua phong thư trong tay cố gắng tìm ra manh mối.
“Đúng không?” Triệu Trường Hưng vừa nghe, trong lòng có hơi hốt hoảng, cầm lấy phong thư, giơ về phía ánh mặt trời xem lại thử.
Triệu Trường Hưng biết, thành phố Di An là thành phố công nghiệp nổi tiếng ở phương Bắc. Nhưng bên trên dấu bưu điện này rõ ràng viết đến sáu chữ! Lui mười ngàn bước, là sáu chữ, thành phố Di An, tỉnh Liêu. Nhưng nhìn từ kết cấu, dường như chữ thứ ba và thứ tư trông phức tạp hơn hai chữ Di An.
“Hai chữ phía trước là tỉnh Liêu, đúng, đúng rồi, là tỉnh Liêu.” Triệu Trường Hưng đọc nửa ngày, cuối cùng mới chắc chắn đó là tỉnh Liêu, nhưng điểm chính là phải phân biệt bốn chữ phía sau là gì.
Triệu Hướng Vãn cố gắng nhớ lại kiến thức địa lý trung học cơ sở.
Đầu óc Triệu Trọng Vũ linh hoạt, lớn tiếng nói: “Nhà ai có bản đồ? Tìm thử trên bản đồ một chút xem, xem thử xem có địa danh nào tương tự không.”
Nghe nói phong thư này không phải được gửi đi từ thành phố Di An, Triệu Trường Canh có hơi mất hồn mất vía. Mặc dù nói việc bé Dao ra nước ngoài khiến ông ấy nở mày nở mặt, nhưng là con gái ruột của mình, không thể xảy ra chuyện gì được. Nếu như phong thư này không ổn, vậy… càng nghĩ càng thấy sợ, tiếng nói của Triệu Trường Canh cũng mang theo vẻ nức nở: “Trường Hưng, Trường Hưng, anh mau tìm người biết chữ tới đi, bé Dao không sao chứ? Con bé không sao chứ?”
Mọi người vừa nghe nói thư bé Dao gửi về có thể có vấn đề, lập tức bùng nổ.
“Ở nhà tôi có một tập bản đồ, để tôi về lấy, mọi người chờ một chút!”