Sau khi con gái nhận lấy thẻ ngân hàng, Triệu Thanh Vân mới cảm nhận được mùi thuốc s.ú.n.g giữa cha và con gái đã biến mất, nhưng đồng thời mối liên hệ huyết thống giữa hai người cũng theo đó biến mất. Cảm giác khó hiểu này khiến trong lòng Triệu Thanh Vân cảm thấy sợ hãi, ông hỏi nhỏ: “Hướng Vãn, vậy… con có cùng cha về nhà ăn tết không?”
Triệu Hướng Vãn lắc đầu một cái, ánh mắt trầm tĩnh.
Triệu Thanh Vân cũng không chịu buông bỏ, tiếp tục truy hỏi: “Con, con có đồng ý nhận lại người cha này không?”
Triệu Hướng Vãn nhìn người đàn ông có mặt mũi tương tự mình, trong lòng dâng lên cảm giác phức tạp. Cô đã từng khát khao tìm lại ba mẹ ruột có cùng huyết thống với mình, cũng đã từng ảo tưởng nhận được tình yêu thật sự từ ba mẹ, cũng từng hy vọng bọn họ có thể đứng ra đòi lại công lý cho mình, chỉ là… sau khi trải qua thất vọng hết lần này đến lần khác, cô đã không còn mong đợi gì nữa rồi.
Nhìn thấy tròng mắt Triệu Hướng Vãn khẽ động, trong lòng Triệu Thanh Vân dâng lên hy vọng.
[Làm quan nhiều năm như thế, những mối quan hệ mình tích luỹ được ở thành phố Tinh này đủ để giúp con bé phát triển sự nghiệp. Một người tốt nghiệp đại học công an, cho dù có năng lực hình sự xuất sắc nhưng nếu không có tài nguyên, xuất thân thì mãi mãi chỉ có thể là một người cảnh sát quèn, nào có cơ hội đứng ở vị trí cao chứ? Cô con gái này của mình rất thông minh, sau khi nhận lại người ba ruột này, sẽ rất có ích cho tương lai của con bé.]
Triệu Hướng Vãn nghe được những suy nghĩ trong lòng ông, lại lần nữa lắc đầu: “Không muốn!”
Kể từ ngày cô khoác lên mình bộ đồng phục công an, Triệu Hướng Vãn cũng cảm nhận được trách nhiệm nặng nề trên vai cô. Cô không cần dựa vào dựa vào tài nguyên và thân phận của Triệu Thanh Vân, cô vẫn có thể tự tiến lên vị trí cao đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-180-co-se-mai-mai-khong-nhan-lai-nguoi-ba-nay-cang-khong-co-chuyen-de-ong-loi-dung.html.]
Triệu Thanh Vân lảo đảo lui về sau hai bước, cho đến khi đụng phải những cột gạch trụ dưới hàng lang mới dừng lại.
Mặc dù chỉ mới gặp Triệu Hướng Vãn mấy lần, nhưng có lẽ bởi vì có quan hệ huyết thống, Triệu Thanh Vân cảm thấy mình rất hiểu cô. Nếu như Triệu Hướng Vãn đã nói không, vậy thì có nghĩa là cô sẽ mãi mãi không nhận lại người ba này, càng không có chuyện để ông lợi dụng.
Triệu Thanh Vân cũng không thể không thừa nhận, có một vài vết sẹo, cho dù có cố gắng bù đắp đến mức nào cũng không thể nào lành lại được. Mười ngàn tệ, mười ngàn tệ cũng không mua được sự thân thiết từ Triệu Hướng Vãn.
Triệu Thanh Vân quay đầu nhìn về phía Triệu Thần Dương.
Triệu Thần Dương cảm nhận được ánh mắt của ông, trong lòng dâng lên hy vọng.
“Cha à, con muốn về nhà với cha, có được không? Em trai Thừa Tổ vẫn còn nhỏ, con muốn đưa em ấy đi học, mẹ ở nhà một mình sẽ cô đơn, con muốn bầu bạn với mẹ. Con, con vẫn còn đi học ở thành phố Tinh, sau khi tốt nghiệp con nhất định sẽ ở lại thành phố Tinh này. Trong tương lai, sau khi gả cho Từ Thanh Khê, con sẽ gia nhập vào đội ngũ quản lý tài chính của tập đoàn Từ thị, con sẽ giúp sự nghiệp của cha phát triển càng lúc càng lớn mạnh.”
Triệu Thanh Vân cũng không nói tiếng nào, trong lòng đang không ngừng cân nhắc.
[Cô bé Triệu Hướng Vãn này có cá tính quá mạnh, mặc dù tương lai rộng mở, nhưng lại không dễ thu phục, khó mà điều khiển được. Mười ngàn tệ có thể đổi lấy một lời từ biệt, hoàn toàn là một cuộc giao dịch lỗ vốn. Mặc dù Thần Dương ngốc hơn một chút, nhưng nó lại thân thiết với Chu Kinh Dung, hơn nữa còn đính hôn với Từ Thanh Khê, điều này sẽ giúp ích cho tương lai của mình.]
Triệu Thần Dương vốn đang sợ mất đi cây đại thụ to là Triệu Thanh Vân này, sự im lặng trầm ngâm của ông khiến cô ta sốt ruột hơn: “Cha, cha đã nuôi nấng con tám năm qua, chẳng lẽ cha nỡ đẩy con về lại nông thôn sao? Người ở nơi này đều không thích con, con cũng không thích nơi này!”