Lúc này, Triệu Thanh Vân chợt nhớ ra rằng mình còn một đứa con gái bị bỏ rơi ở Triệu Gia Câu, tuổi tác vừa vặn mười tuổi. Còn về ngoại hình, bản thân ông và Mỹ Hoa đều có ngoại hình xuất chúng, con gái chắc chắn cũng không kém.
Nghe Triệu Thanh Vân nói vậy, Chu Kinh Dung lập tức tươi cười rạng rỡ, giục ông mau chóng đưa đứa bé về thành phố. Triệu Thanh Vân ôm chút hy vọng, gửi thư theo địa chỉ cũ: thôn Triệu Gia Câu, xã Hoàng Điền. Không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến bất ngờ, nhanh chóng đón được Triệu Thần Dương trở về thành.
Triệu Thần Dương mới mười tuổi, chỉ ở bên cạnh Triệu Thanh Vân ba ngày rồi được gửi đến nhà Chu Kinh Dung. Mãi đến hai năm sau, khi Từ Tuấn Tài đón cậu con trai với vợ cũ là Từ Thanh Khê về nhà, Triệu Thần Dương mới trở lại bên cạnh Triệu Thanh Vân. Bình thường Triệu Thanh Vân bận công việc, không mấy khi quan tâm đến cô ta, dù rằng đảm bảo cho cô ta ăn ngon mặc đẹp, cho cô ta học trường tốt nhất, nhưng nói yêu thương cô ta sâu sắc thì thật ra cũng không có.
Thấy con gái rơi nước mắt, Tiền Thục Phân đột nhiên tỉnh táo lại. Bà ta đứng dậy từ ghế, ôm chầm lấy Triệu Thần Dương, nghẹn ngào nói: “Con gái của mẹ ơi, con đã chịu khổ rồi sao? Mẹ đã nói rồi, thành phố cũng chưa chắc đã tốt, con vẫn nên ở lại bên cha mẹ thì thoải mái hơn, nhưng con không chịu nghe, nhất quyết đi theo Triệu Thanh Vân. Mẹ đau lòng, mẹ không nỡ xa con.”
Bộ dạng mẹ hiền này của Tiền Thục Phân hoàn toàn khác với sự cay nghiệt khi đối diện với Triệu Hướng Vãn, làm Phạm Thu Hàn cảm thấy gai mắt, hừ một tiếng: “Thật là không biết xấu hổ, đối xử tốt với con gái ruột như vậy, mà lại tàn nhẫn với Triệu Hướng Vãn đến thế!”
Triệu Đại Thúy và những người dân thôn khác cũng không nhịn được mà buông lời mắng chửi.
“Bà còn dám khóc à? Dù là chịu khổ đi chăng nữa, thì cũng là tự làm tự chịu, thật đáng ghê tởm!”
“Giờ nếu như không bị phát hiện, tôi nghĩ các người còn chẳng rơi nổi một giọt nước mắt. Khi đưa con ruột vào thành phố hưởng phúc, sao không thấy khóc? Khi ngược đãi Triệu Hướng Vãn, sao không khóc đi? Đồ đáng khinh!”
“Mất mặt cả thôn Triệu Gia Câu này rồi, tôi chưa từng thấy ai vô lương tâm như vậy.”
“Đổi con, ngược đãi con, mỗi một hành động đều đủ để ngồi tù! Loại người như các người không xứng đáng ở lại Triệu Gia Câu, cút đi…”
Giữa tiếng la ó phẫn nộ, trưởng thôn Triệu Trường Hưng giơ tay lên ra hiệu mọi người bình tĩnh lại, đợi mọi người im lặng, ông ấy quay sang hỏi Triệu Hướng Vãn: “Hướng Vãn à, con xem, cha mẹ nuôi của con đã nhận ra sai lầm, cũng đã chân thành xin lỗi con, rốt cuộc con muốn như thế nào? Con có muốn chấp nhận lời xin lỗi của họ không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-175-co-muon-cam-nhan-tinh-yeu-thuong-cua-cha-me-ruot.html.]
Rốt cuộc cô muốn như thế nào? Triệu Hướng Vãn đã vô số lần tự hỏi bản thân câu này.
Cô muốn hỏi tội bọn họ, vì sao lại hà khắc với mình như vậy.
Cô muốn để mọi người biết đến hành vi đê tiện của họ, muốn để mọi người phỉ nhổ họ.
Cô muốn mọi chuyện quay trở lại đúng quỹ đạo, muốn cha mẹ ruột biết được sự thật, đuổi Triệu Thần Dương đi.
…Cô muốn cảm nhận tình yêu thương của cha mẹ ruột.
Bây giờ, sự thật đã được phơi bày.
Đối diện với sự chất vấn của cô, Tiền Thục Phân và Triệu Nhị Phúc đã đích thân xin lỗi.
Bác cả, chị họ, anh trai, người trong thôn... Mọi người đều đang quở trách họ.
Triệu Thanh Vân cũng theo yêu cầu của cô mà đưa Triệu Thần Dương về quê.
Tất cả mục đích của cô đều đã đạt được.
Ngoại trừ tình yêu thương của cha mẹ ruột.
Nhưng, điều đó bây giờ đã không còn quan trọng nữa. Anh cả, anh hai, bác cả, Phạm Thu Hàn, tất cả bọn họ đều đứng về phía cô, đã từng sưởi ấm trái tim cô trong quá trình trưởng thành.
Thần hình gầy gò của Triệu Hướng Vãn đứng thẳng trong gió lạnh, như một cây thông non vừa trưởng thành. Thân cây tuy nhỏ nhưng vươn thẳng lên cao, cành lá tỏa ra, không sợ mùa đông khắc nghiệt.