Triệu Thần Dương thấy thể trốn tránh , đành dậy, bước , mái hiên bên cạnh Tiền Thục Phân.
Triệu Thần Dương ăn mặc thời trang, giữa đám mặc áo bông vải thô ở thôn quê trông cô nổi bật. Gương mặt cô đầy vẻ khó chịu, nghiêng đầu chịu chào ai, nét kiêu ngạo khuôn mặt khiến dân làng Triệu Gia Câu ý.
"Đây là đang khinh thường ai ? Đẹp thì ích gì, chẳng chỉ là cái bình hoa thôi !"
"Hồi nhỏ cũng thế , là theo dì Quế học thêu, thực chỉ cầm cái khung thêu thi thoảng chọc một mũi, học mấy năm mà thấy thêu cái khăn tay nào, cái kiểu bộ tịch thì đủ cả."
" , suốt ngày thêu thùa tổn thương tay, ngay cả quần áo lót cũng là do Triệu Hướng Vãn giặt, cho gà, cho lợn ăn, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa đều đẩy hết cho Triệu Hướng Vãn . Con đẻ thì là bảo bối, con nuôi thì như cỏ rác."
"Nhìn kỹ thì thực Triệu Thần Dương còn bằng Triệu Hướng Vãn, thì thấp, mũi thì tẹt, ở chỗ nào chứ?"
Càng , sắc mặt Triệu Thần Dương càng khó coi, cô mắng vài câu nhưng thực sự tìm lý do gì để cãi. Cô chỉ còn cách mím môi, khẽ lẩm bẩm: ", cũng cố ý mà."
Câu dứt, sắc mặt Triệu Thanh Vân dịu nhiều. , Triệu Thần Dương hề chuyện , cô cũng lòng tham của Tiền Thục Phân liên lụy. Nếu trách, chỉ thể trách Tiền Thục Phân.
"Không, Triệu Thần Dương, cô cố ý!"
Giữa tiếng xì xào bàn tán, cuối cùng Triệu Hướng Vãn cũng lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-170-lan-dau-tien-trong-doi-trieu-huong-van-cong-khai-vach-tran-chuyen-qua-khu.html.]
Giọng cô như băng rơi xuống phiến đá mái hiên, lạnh lùng, cứng rắn và trong trẻo.
"Triệu Thần Dương, Tiền Thục Phân, Triệu Nhị Phúc, ba các bàn bạc với . nhớ rõ, ngày 25 tháng 1 tám năm , ngoài giữa trời mưa giông để kiếm cỏ lợn thì sét đánh, trong cơn mê man, thấy các toan tính với ..."
Lần đầu tiên trong đời, Triệu Hướng Vãn nhiều đến .
Lần đầu tiên trong đời, Triệu Hướng Vãn công khai vạch trần chuyện quá khứ.
Triệu Thần Dương : " và Triệu Hướng Vãn cùng uống sữa , cùng ăn cơm trong một nồi, tại Triệu Hướng Vãn thể hộ khẩu thành phố, ăn lương thực phân phối, còn con thì chỉ thể bới đất kiếm ăn, quanh bếp lò? Cha hãy đổi con đó, con thành công nhất định sẽ báo đáp cha ."
Tiền Thục Phân : " ! Bé Tư nhà nuôi nấng từ nhỏ, thông minh, miệng ngọt, hợp ý nhất. Nếu con bé thành phố, cuộc sống nhất định sẽ hiếu thuận với . Còn con bé Ba từ nhỏ đến lớn chẳng bao nhiêu lời, suốt ngày mặt mày cau , sẽ bao giờ trở , nuôi nó thật đáng."
Triệu Nhị Phúc quyết định: "Đổi ! Bé Tư đúng, chẳng lẽ con gái nhà thành phố là phượng hoàng, con gái nhà quê là gà rừng ? tin! Đưa bé Tư thành phố, gà rừng cũng thể thành phượng hoàng."
Sáng ngày 26, trời sáng Triệu Nhị Phúc đợi ở đầu làng chờ Triệu Thanh Vân tới, Triệu Hướng Vãn uống canh an thần ngủ mơ mơ màng màng trong buồng chẳng gì. Triệu Thanh Vân vội vã đến, giao tiếp với khác trong làng, thậm chí nhà Triệu Nhị Phúc hai cô con gái, mang theo mà ông nghĩ là con gái ruột của - Triệu Thần Dương trở về thành phố.
Nghe đến đây, đều phẫn nộ.
Triệu Đại Thúy tức giận nhổ một bãi nước bọt xuống đất: "Đồ bằng lợn chó! Dù gà rừng cắm lông vũ, ở nhà vàng thì vẫn chỉ là gà rừng thôi! Phượng hoàng cho dù sa cơ cũng vẫn thể bay khỏi ổ cỏ phượng hoàng!"
Triệu Bá Văn giận dữ dậm chân: "Cha, , hai hồ đồ quá ! Đồ của đến mấy thì cũng là của ! Các cứ thế cướp cha của em Ba, cắn rứt lương tâm ? Ngủ yên ?"